Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 363: Chương 362





“Tổng giám đốc Lý!” Khi giọng nói của bác Lạc truyền tới thì người được gọi là “Tổng giám đốc Lý” kia mới ngừng chửi mắng: “Chủ nhiệm Lạc à?”
“Là tôi đây.” Giọng nói của bác Lạc vô cùng u ám: “Tôi vừa đọc tin nóng, chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Sao mọi chuyện lại bị lan truyền đi vậy?
Bây giờ liên lụy đến tôi rồi, ông định xử lý chuyện này như thế nào đây?”
Người được gọi là “Tổng giám đốc Lý” kia nghe vậy thì trả lời bằng giọng oán giận: “Chủ nhiệm Lạc, tôi cũng đang bực lắm đây.

Rõ ràng tôi đã che giấu tốt như thế rồi nhưng không ai nói với tôi lời nào mà đã để lộ chuyện ra ngoài.

Chuyện nội bộ của những công ty khác cũng bắt đầu không giấu được nữa.

Công ty của tôi cũng sắp xong đời rồi”
Tổng giám đốc Lý nói câu cuối mà như muốn khóc lên.


Trong lòng bác Lạc chùng xuống: “Ông có đắc tội với ai không?”
Nghe câu này thì giọng nói của Tổng giám đốc Lý trở nên trống rỗng: “Ông cũng biết rồi đấy, trong cái giới giải trí này phải giành giật tài nguyên với nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Sao có thể không đắc tội với ai được?”.

Ông ta nói đến đây thì không đợi bác Lạc trả lời nữa: “Tôi biết tài khoản có tích xanh đó là do Quý Tiêu Châu chăm đấy, ông có biết Quý Tiêu Châu không? Cậu ta chính là con chó điên trong giới giải trí này.

Chỉ cần cậu ta chú ý đến ai thì người đó sẽ không có kết quả tốt đẹp bởi cậu ta có thể mời cả chuyện của tổ tiên tám đời lên cho người khác xem đấy.”
“Ông cũng biết Quý Tiêu Châu là hạng người gì rồi mà sao còn trêu chọc cậu ta làm gì vậy!” Bác Lạc nói bằng giọng tức giận.

Tổng giám đốc Lý vội vàng giải thích, giọng nói nghe vô cùng khổ sở: “Tôi làm sao dám trêu vào người như cậu ta được cơ chứ.

Tôi vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí với cậu ta đấy.

Công ty của tôi thành lập lâu như vậy rồi mà suốt từ đó đến giờ, tôi còn không dám động vào một cọng lông mày của cậu ta.

Ai ngờ đột nhiên lần này lại bị cậu ta làm khó dễ, ngay cả tôi cũng không giải thích được.”
“Chủ nhiệm Lạc, bây giờ thân tôi tôi còn không giữ nổi nên chỉ có thể cầu thêm phúc cho ông mà thôi” Tổng giám đốc Lý nói xong thì cúp điện thoại, bày ra dáng vẻ tránh còn không kịp.

Bác Lạc nghe tiếng “tút tút” truyền đến từ đầu dây bên kia thì sắc mặt càng trở nên khó coi.

“Bố ơi, sao rồi ạ? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chuyện này có liên quan gì đến Lạc Hiếu Nhã không?” Lạc Quang hỏi.


Bác Lạc nhìn con trai bằng vẻ mặt âm trầm, giờ thì ông ta đã có thể chắc chắn một điều rằng tin tức lần này có liên quan đến Lạc Hiếu Nhã.

Còn về chuyện cô đã làm cách nào để thuyết phục Quý Tiêu Châu giúp mình thì bác Lạc vẫn không thể hiểu nổi.

Sau khi ông ta kể lại mọi chuyện thì bà cụ Lạc giận tím mặt: “Không ngờ con khốn nạn đó lại dám ra tay với con, con là bác cả của nó mà, sao nó dám làm ra chuyện như vậy?”
Bác Lạc thấy mẹ tức giận như thế thì ánh mắt lóe lên rồi lại rủ mi xuống, thở dài: ” y da, chắc chắn là vì chúng ta chiếm đoạt nhà của Lạc Quang Nhật, bán công ty của cậu ta đi nên con bé đó mới trút giận lên chúng ta để lấy lại những tài sản này”
“Hừ!” Bà cụ Lạc nhổ nước bọt: “Con nhóc đó mà cũng đòi có được tài sản của con mẹ à? Nó xứng ư? Cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà.

Nhà này vốn dĩ là của nhà họ Lạc, Lạc Quang Nhật không sinh được con gái, không thể nối dõi tông đường cho nhà chúng ta được.

Thế nên căn nhà này và tất cả tài sản đều là của Lạc Quang, ngoài thằng bé ra thì chẳng ai có tư cách cả.

Lạc Hiếu Nhã không xứng!”
“Nhưng như vậy thì sao chứ? Hiện giờ Lạc Hiếu Nhã đã phanh phui chuyện con nhận hối lộ rồi, nó đang ép chúng ta trả lại những tài sản này đấy.

Nếu chúng ta không làm theo, nói không chừng nó còn có chiều gì thì sao” Bác Lạc nhìn mẹ mình bằng ánh mắt mơ hồ rồi thở dài.


Bà cụ Lạc lảo đảo đứng dậy rồi lao ra ngoài: “Mẹ phải đi tìm con khốn nạn kia nói chuyện cho ra lẽ mới được, nó đã không nể mặt mẹ thì mẹ cũng không phải nể mặt nó”
Bà cụ nói xong thì chạy ra khỏi cửa.

Lạc Quang nhìn bố bằng vẻ lo lắng: “Bà nội đi vậy có ổn không bố? Nhỡ Lạc Hiếu Nhã làm bà nội bị thương thì sao đây?”
“Bị thương thì càng tốt” Ánh mắt bác Lạc trở nên u ám, thấy Lạc Quang nhìn mình bằng vẻ kinh ngạc thì ông ta giải thích: “Bà nội con cũng là bà nội của nó, nếu nó dám làm bà con bị thương thì chúng ta cũng có thể viết tin tức cho nó”
Ông ta vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ lãnh đạo cấp cao.

Tay bác Lạc run lên, cơ mặt căng cứng, công ty muốn ông ta chịu trách nhiệm.

Ông ta tự nhủ phải bình tĩnh mới được, dù có mất việc cũng không thể ngồi tù..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.