Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 398: Chương 397





Lần này Lạc Hiểu Nhã thật sự sửng sốt.

Họ đã giữ lại những đồ vật của bố mẹ sao?
Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, bố mẹ cô thật sự đã dùng cả tấm lòng để mua sắm cho căn nhà này, bất luận là trang trí hay sắp xếp thì đều dùng hết một trăm phần trăm tâm ý, đồ dùng trong nhà đều là loại tốt nhất trong khả năng chi trả”
Với tính cách keo kiệt của bà cụ thì tất nhiên sẽ không vứt bỏ đi.

Nếu bác Lạc đã tìm được những tấm ảnh này của bố, e rằng về cơ bản thì ông ta vẫn còn giữ tất cả những thứ có giá trị.

Kể từ khi gặp bác Lạc đến giờ, đây là lần đầu tiên Lạc Hiểu Nhã cảm thấy hạnh phúc vì những đồ vật của bố mẹ cô vẫn còn ở đây, quả thật là vạn hạnh trong bất hạnh.


Đã đạt được mục đích, bác Lạc cũng không định đợi ở cửa nữa, ông ta phải nhanh chóng báo tin tốt cho cả nhà, sau đó ăn mừng một bữa.

Vì lấy lòng Lạc Hiểu Nhã, ngay cả ăn cơm trưa mà ông ta vẫn chưa ăn, thành thật kiên trì đứng ở cửa chờ có cả buổi chiều, quả thật hơi mệt mỏi rồi.

“Hiểu Nhã, con đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, bác cả đi trước”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu, cầm album ảnh trong tay nói: “Có thể để quyển album này lại cho con không, trong tay con đã không còn tấm ảnh nào của bố rồi!”
Cái này không có gì đáng kể đối với bác Lạc, dù sao mấy bức ảnh này đã phát huy công dụng của mình, không còn tác dụng gì đối với ông ta.

Ông ta sảng khoái đồng ý, sau đó hài lòng rời đi.

Lạc Hiểu Nhã nhìn từ cửa sổ xuống, thấy bác Lạc từ tòa nhà đi ra, bóng lưng cũng lộ ra vẻ vui sướng, lạnh lùng cười một | tiếng.

Con cá đã cằn cầu, tối mai đi tìm người kia bàn bạc, bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Cô ôm album ảnh về phòng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, sự việc có thay đổi, không cần vội vàng chuyển nhà, tạm thời đám người nhà họ Lạc sẽ không tìm cô gây phiền toái.

Chờ cô hoàn toàn giải quyết người nhà họ Lạc, cho người sửa chữa căn nhà một lần nữa, sau đó trực tiếp vào ở.

Cô lật từng tấm ảnh, dịu dàng hoài niệm nhìn gương mặt của bố, vẻ buồn bã trong mắt ngày càng dày đặc: “Bố, bố đừng trách con ra tay với người nhà của bố, cả nhà bọn họ đều là súc vật, không xứng đáng được bố yêu thương”

Bác Lạc về đến nhà, nhìn thấy đám người Lạc Quang đều ở đây, vui sướng tuyên bố tin tức này, nói thẳng ra là Hiểu Nhã đã đồng ý hòa thuận với họ, ngày lành của nhà họ đã tới rồi.

Bàn tay đang cầm đồ uống của Lạc Quang khựng lại giữa không trung, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

Bà cụ Lạc nghe được lời này, thay đổi vẻ ốm yếu xanh xao, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, dùng thực lực để cho mọi người thấy như thế nào gọi là “ngã bệnh gần chết cũng ngạc nhiên và hoảng sợ mà ngồi bật dậy”.

“Con… Không phải con điên rồi chứ, đang nói nhảm gì đấy, sao con đĩ nhỏ Lạc Hiểu Nhã kia có thể đồng ý hòa thuận với chúng ta được chứ?”
Bà cụ Lạc chống người, nhào tới gần con trai mình, trợn tròn hai mắt hỏi.

Bà cụ thật sự không tin chuyện này.

Tối hôm qua khi bà cụ sang, thái độ của Lạc Hiểu Nhã rất kiên quyết, cho dù rõ ràng là bà cụ đã chủ động nhắc tới việc trả lại căn nhà, Lạc Hiểu Nhã cũng vẫn kiên trì như cũ, sao đột nhiên lại đồng ý rồi?
Lạc Quang cũng nhíu mày theo bà cụ Lạc, nhìn bác Lạc và nói: “Bố, bố xác định là như vậy sao?”

Nhìn thấy từ già đến trẻ đều nghi ngờ mình, bác Lạc hơi mất kiên nhẫn: “Tôi lớn tuổi nhưng cũng không phải mắt mù tai điếc gì, tôi tận mắt thấy, chính tại tôi nghe được cô ta nói vậy.

Cô ta còn đồng ý ngày mai sẽ đi tìm Hoắc Tùng Quân để xin cho tôi một chức vị ở Hoắc Kỳ, không tin thì các người cứ chờ mà xem”
Ông ta sảng khoái ngồi trên sô pha, nhìn Lạc Quang: “Trước đây còn muốn để con qua đó, thằng nhóc con lại không đi, bố chỉ có thể tự mình bất chấp khó khăn.

Bịa đại câu chuyện tình anh em sâu nặng với Lạc Quang Nhật, con nhóc Lạc Hiểu Nhã kia tin ngay”
Bác Lạc không nói cho bà cụ Lạc là chính mình hắt nước bẩn lên đầu bà cụ, chẳng qua cho dù bà cụ biết thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể lôi kéo được Lạc Hiểu Nhã thì điều này không là gì cả.

Lạc Quang nghi ngờ nhìn ông ta một cái, đột nhiên mở miệng: “Bố, con cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, chắc chắn có âm mưu gì đó.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.