Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 412: Chương 411





Lạc Quang bị tạt nước lạnh vào người cho tỉnh, thùng nước lạnh từ trên đầu dội xuống, anh ta cảm giác từng khe hở trong xương cốt mình bắt đầu phát rét, cả người ướt nhẹp từ dưới đất bò dậy.

“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói bình thản phát ra.

Lạc Quang hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng: “Ông, ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây, các ngươi muốn làm gì tôi?” Những câu hỏi liên tục xuất hiện, Anh Long không khỏi bật cười: “Tôi không nghĩ là cậu lại hỏi mấy câu ngây thơ như vậy đâu”
Ông ta không trả lời mà để thuộc hạ bên cạnh trả lời thay mình: “Lạc Quang, anh không nhớ chuyện xảy ra trước khi anh ngất xỉu à? Anh nợ chúng tôi mười bảy tỷ rưỡi, sau đó thì thua sạch.

Anh định trả số tiền đó cho chúng tôi như thế nào đây?”
Thua sạch rồi…
Khi nghe những lời này thì vẻ mặt Lạc Quang trở ngơ ngác, mắt đột nhiên mở to tràn đầy sự hốt hoảng.

Anh ta nhớ là mình bị người khác xúi giục nên đầu óc mới không sáng suốt, đi vay sòng bạc những mười bảy tỷ rưỡi, kết quả một lúc sau đã thua hết toàn bộ tiền, không gỡ gạc lại được gì cả.


Khi đó anh ta như bị thần kinh, đầu óc mất hết lý trí, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đọng lại là phải gỡ được tiền.

Nhưng cuối cùng số tiền mười bảy tỷ rưỡi mà anh ta vay đều mất trắng.

“Tôi… Tôi sẽ nghĩ cách trả lại, xin ông cho tôi mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trả hết tiền cho ông.” Lạc Quang quỳ xuống đất mà không biết xấu hổ, anh ta nơm nớp lo sợ nên liên tục dập đầu trong sự run rẩy, giọng nói thì tràn ngập vẻ hoảng hốt.

Anh Long liếc anh ta một cái bằng ánh mắt nhàn nhạt: “Lạc Quang, sau khi điều tra thì chúng tôi biết cậu không có việc làm, lúc trước bố cậu đã dồn hết của cải trong nhà để giải quyết chuyện nhận hối lộ.

Vậy cậu lấy tiền ở đâu ra mà trả cho tôi đây?”
Lạc Quang ngẩng đầu, nịnh hót cười: “Ông không biết đó thôi, tôi còn có một đứa em gái.

Em tôi là bạn gái của Tổng giám đốc Hoắc Kỳ Hoắc Tùng Quân, tương lai sẽ là bà chủ Hoắc Kỳ, mấy tỷ đối với con bé mà nói không thành vấn đề.

Ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quyt nợ đầu” | “Ồ?” Anh Long nhíu mày hỏi như thể cảm thấy có hứng thú: “Nếu là bạn gái có Hoắc Tùng Quân thì đúng là có thể trả món nợ này”
Lạc Quang nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Đúng vậy, con bé có thể trả được mà”.

“Nhưng cậu có chắc là em gái cậu sẽ đồng ý trả khoản nợ này cho cậu không? Cô ấy cũng không phải là con cậu, dựa vào cái gì mà cho cậu một số tiền lớn như vậy?” Anh Long cười như không cười, ánh mắt vô thức nhìn về phía cánh cửa.

Lạc Quang sửng sốt, cau mày không dám chắc chắn.

Nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi nên anh ta thầm nghĩ: “Cho nên tôi mới cần ông gia hạn thêm mấy ngày, tôi sẽ thuyết phục em gái tôi”

Anh Long nhếch môi, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Lạc Quang.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lạc Quang bị anh Long nhìn thì trong lòng không ngừng cảm thấy áp lực.

Đến khi anh ta sắp không nhịn được thì cuối cùng anh Long cũng không nhìn nữa.

“Được, tôi cho cậu thời gian một tuần, cậu bắt buộc phải trả lại số tiền mà cậu nợ tôi.” Lạc Quang thở phào nhẹ nhõm.

Anh Long mỉm cười, khuôn mặt đang tràn ngập vẻ ôn hòa trở nên độc ác ngay tức khắc: “Tuy nhiên lãi suất của chúng tôi rất cao, nếu trễ một ngày, cậu phải trả luôn lãi.

Nếu đến lúc đó cậu không trả nổi..” Ông ta vừa nói vừa nhìn Lạc Quang như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Lạc Quang bị ông ta nhìn như thế thì run rẩy theo bản năng rồi dập đầu xuống, dáng vẻ trông giống y hệt một kẻ không có tương lại: “Ông yên tâm, nhất định sẽ trả, tôi nhất định sẽ trả”
Trong lòng anh ta thầm tính toán, nếu như Lạc Hiểu Nhã trả tiền cho anh ta thì số tiền lãi kia có là gì, quá lắm thì cùng nhau trả cũng được.


Sau khi Lạc Quang thề non hẹn biển thì anh Long mới cho người đưa anh ta ra ngoài.

Lúc Lạc Quang vô thức bị đưa đi thì nhìn thấy người một mực xúi giục mình là nhân viên làm việc đang đứng ở cửa.

Người đó nở một nụ cười trông có vẻ cợt nhả.

Anh ta sững người, dù không quá thông minh nhưng đột nhiên trong đầu anh ta lóe lên một ý nghĩa Mình bị lừa rồi.

Người này hẳn là người của sòng bạc, coi như không phải người của sòng bạc thì cũng có quan hệ với sòng bạc, tóm lại người này tuyệt đối không phải một tay chơi cờ bạc bình thường.

Mắt Lạc Quang đỏ bừng lên, anh ta xông tới nắm lấy cổ áo của người kia bằng khuôn mặt vô cùng dữ tợn rồi mắng chửi: “Tại sao anh lại hại tôi?”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.