Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 416: Chương 415





Lời nói này của Lạc Quang có quá nhiều sơ hở.

Ông ta lạnh lùng nhìn Lạc Quang, đột nhiên nói: “Người bạn đó của mày tên là gì, có cách liên lạc hay không? Mày nói cho tao biết tao gọi điện thoại đến hỏi thử xem.

Mới chỉ có ba ngày, sao có thể lỗ đến mười lăm tỷ.

Cho dù số tiền này bị thua lỗ hết cũng không thể bị thua lỗ như thế này.

Lạc Quang nghe thấy bố mình liên tục hỏi một loạt vấn đề như vậy, sắc mặt bắt đầu trở nên xanh trắng, hai môi run rẩy, ậm ừ nói: “Cậu ta thua lỗ xong đã bỏ trốn ngay lập tức, con không liên lạc được với cậu ta.”
Vì quá sợ hãi nên Lạc Quang quên mất chuyện quan trọng này, anh ta có thể lừa được bà cụ Lạc là bởi vì bà cụ không hiểu cái gì cả, nhưng bố anh ta thì không như thế.


Dù bố anh ta có vô dụng hơn nữa thì ông ta cũng đã làm lãnh đạo nhỏ ở đơn vị bao nhiều năm nay, liếc mắt một cái đủ để nhìn thấy anh ta.

Bác Lạc cười lạnh một tiếng: “Nhanh như vậy đã không tìm được người? Vậy sao mày không báo cảnh sát? Nói không chừng cảnh sát còn có thể đòi được một ít về.”
“Đây, con, chuyện làm ăn của chúng con không phải chuyện quang minh chính đại, bố, bố biết mà.”
Lạc Quang còn muốn giáo biện, lại đột nhiên bị bố mình nắm lấy cổ tay lôi xuống giường.

Bác Lạc là người khỏe mạnh, vốn khỏe hơn Lạc Quang, huống hồ bây giờ thân thể Lạc Quang vẫn còn suy yếu, vừa kéo một cái anh ta đã bị kéo xuống khỏi giường rồi.

Bát mì bên cạnh “choáng” một tiếng vỡ tan tành, mì với nước mì đều vung vãi đầy trên mặt đất.

Nhưng mà bác Lạc giống như không phát hiện ra, vẫn cứ lôi kéo Lạc Quang đi ra ngoài: “Đi, tạo đưa mày đi báo cảnh sát để điều tra cho rõ ràng chuyện này.”
“Không, con không đi, con không đi” Lạc Quang điên cuồng lùi lại phía sau, hoảng sợ nhìn bác Lạc, liều mạng chạy về phía bà cụ Lạc.

“Bà nội cứu cháu, cháu không muốn đến cục cảnh sát với bố, cháu không muốn đi.”
Cuối cùng vẫn là bà cụ Lạc thấy mọi chuyện không có cách nào thu xếp được nữa, nhất là cháu trai lại đang bị kéo dưới đất như một chó giãy chết, bà cụ nhịn không nổi mới tiến lên tách hai bố con ra.

Đến lúc này rồi, nhất là thấy được bộ dạng chột dạ vừa nãy của Lạc Quang, sao bác Lạc có thể không biết anh ta đang nói dối?

Đôi mắt lạnh lẽo hung ác của ông ta hung hăng trừng Lạc Quang, thở hổn hển rống giận: “Thằng súc sinh nhà máy, còn không mau thành thật nói mọi chuyện cho tao biết, rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện mày thiếu tiền rốt cuộc là sao? Nếu như mày còn không nói thật, tạo sẽ dứt khoát cho mày một nhát để kết thúc.”
“Cho dù bố có giết chết con thì vẫn phải gánh khoản nợ này cho con.” Lạc Quang nghe thấy bố mình nói chuyện tàn nhẫn, không nhịn được phản bác lại một câu.

Một câu này chọc bác Lạc tức giận không vừa, ông ta giơ một tay lên hướng về phía thằng con mất dạy kia, nhưng cuối cùng vẫn bị bà cụ Lạc cản lại.

Bà cụ đẩy con trai mình ra sau, nghiêm mặt nhìn Lạc Quang: “Cháu thành thật nói cho bà với bố cháu biết, như vậy chúng ta mới biết phải giúp cháu như thế nào, nếu như ngay cả chúng ta mà cháu cũng không nói thật vậy thì chúng ta cũng không có cách gì giúp được cho cháu”.

Lạc Quang cúi đầu xuống, nghĩ ngợi một lát mới cẩn thận từng tí một mở miệng: “Thôi được rồi, cháu nói thật, cháu lại đi cá cược, thua hết sạch tiền bà nội đưa cho cháu, còn đi vay tiền với lãi suất cao..”.

Nói xong anh ta còn muốn nói thêm mấy câu biện hộ cho mình, thế là không phục mà nói tiếp: “Mấy ngày này cháu thực sự rất may mắn, gần như sắp trở mình được rồi, là người ở sòng bạc gài bẫy cháu, cháu.”
Còn chưa nói xong một cái bạt tại mạnh mẽ giáng xuống mặt anh ta, cái tát này không phải của bác Lạc, mà là bà cụ Lạc.


“Bà nội?” Lạc Quang ôm lấy mặt, không thể tin được mà nhìn bà.

Bà cụ Lạc hận rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Lạc Quang: “Mày đừng có gọi tao là bà nội nữa, tạo không có đứa cháu trai không có tiền đồ như mày.

Tao cho rằng mày cầm tiền đi làm ăn, cho dù có bị mất trắng cũng coi như được một bài học, nhưng mày lại đi cá cược bài bạc, mày, sao mày lại không có bản lĩnh như vậy hả”.

Từ khi Lạc Quang sinh ra đến giờ, cả nhà ngoại trừ bác Lạc luôn dạy dỗ anh ta, bác gái tính cách yếu đuối căn bản không lập uy được với con trai ra, bà cụ Lạc luôn chiều chuộng anh ta, yêu thương anh ta, chưa bao giờ động đến một ngón tay của anh ta.

Lần đầu tiên bị bà cụ Lạc đánh, trong lòng Lạc Quang tủi thân muốn chết, nhưng rõ ràng lần này là anh ta tự mình gây họa, không phải là mấy chuyện cỏn con như những lần trước nữa, mười lăm tỷ thật sự không phải con số nhỏ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.