Lạc Hiểu Nhã nhíu mày nhìn bà cụ một cái.
Chẳng lẽ chuyện của của bố, bà cụ không tham gia vào sao? Bà cụ không biết chuyện bác sạch và Lạc Quang giở trò lên xe của bố sao?
“Không phải mà mẹ, sao mẹ có thể nghe lời Lạc Hiểu Nhã rồi nghi ngờ con chứ?” Bác Lạc vội vàng giải thích, ánh mắt oán hận nhìn Lạc Hiểu Nhã.
bây giờ ông ta đã hiểu rõ, trước đây Lạc Hiểu Nhã nói muốn tha thứ cho ông ta thực ra chỉ là nói dối.
Có lẽ cô bảo Hoắc Tùng Quân sắp xếp công việc cho mình ở Hoắc Kỳ cũng có mục đích khác, đoán không chừng có lẽ là để hạ nhục ông ta.
Bác Lạc hận cô đến nghiến răng, nghiến lợi.
Lạc Hiểu Nhã nghe ông ta lại phỉ báng mình, khẽ cười một cái, không nói hai lời, phát luôn bản ghi âm cho bà cụ nghe.
Sau khi phát xong, cô nhìn chằm chằm bà cụ, cười lạnh một tiếng: “Các người nợ tối hai mạng người.
Các người không thoát khỏi liên quan đến chuyện bố mẹ tôi chết, việc này tôi sẽ không để yên đầu”
Bà cụ không nghe thấy lời cô nói nữa, ngơ ngác nhìn bác Lạc, ngón tay run rẩy, ánh mắt đỏ bừng: “Mày, mày hại chết em trai mày sao? Mày là đồ súc sinh, sao mày có thể làm ra chuyện này?”
Bà cụ ghét đứa con trai nhỏ này, hận sự ra đời của nó làm bà cụ mất việc khiến bà cụ trở thành một bà nội trợ tầm thường suốt quãng đời còn lại.
Nhưng dù có chán ghét đứa con trai này như thế nào thì nó cũng là đứa con bà cụ mang thai chín tháng mười ngày mới khổ sở sinh ra được, đến tận bây giờ bà cụ cũng chưa từng nghĩ sẽ giết nó.
Bà cụ nhìn đứa con trai lớn của mình, giống như lần đầu tiên quen biết nó, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Mày, sao mày lại hại chết em trai ruột của mày? Lạc Quang Nhật, nó, nó là em trai ruột của mày đó.”
“Em trai ruột nào?” Bác Lạc đột nhiên nóng nảy nhìn về phía bà cụ, cười lạnh: “Từ trước đến nay mẹ chưa từng coi nó là con trai của mình, sao nó có thể là em trai ruột của con được chứ”.
“Mày!” Bà cụ chỉ vào ông ta, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
“Mẹ đừng quên, từ nhỏ đến lớn, cho đến tận bây giờ mẹ cũng không ưa gì Lạc Quang Nhật.
Là do từ trước tới nay mẹ dạy dỗ con nên làm sao mà con có thể có tình anh em với nó được.” Bác Lạc giống như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt khó chịu.
Bà cụ tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, đứng dậy hung hăng tát mấy cái lên mặt bác Lạc, tức giận mắng: “Mày là đồ súc sinh, cho dù tao không thích nó, nó cũng là em trai mày.
Mấy năm nay nó cho mày bao nhiêu tiền, đối xử với mày tốt bao nhiêu, sao mày có thể xuống tay với nó?”
Bác Lạc bị đánh đến bả vai đau nhức, bên tai vẫn truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ của bà cụ, nghe thấy từng từ Lạc Quang Nhật, trong lòng ông ta lại phiền não nên đẩy thằng bà cụ ra.
May mắn người vây xem bên cạnh đỡ lấy bà cụ, mới có thể giúp bà cụ không ngã xuống.
“Mày, mày dám đẩy tao? Lạc Đại Hùng, mày còn lương tâm không?”
Những người vây quanh bà cụ cũng bắt đầu chỉ trỏ bác Bách, trách ông ta bất hiểu.
Bác Lạc tức giận, nhìn lướt qua một vòng rồi nhìn về phía bà cụ: “Sao con lại không có lương tâm, mấy năm nay đều là con chăm sóc mẹ”.
“Chẳng phải mày nên chăm sóc tạo sao? Mấy năm nay mày đi làm ở trường, chẳng phải lúc nào cũng là tạo chuẩn bị sao? Tao cho mày tất cả tài sản, mày trả lại tạo sự thù hận?”
“Mẹ nói nghe thật tốt, tất cả tài sản đều cho con sao?” Bác Lạc cười lạnh hai tiếng, nói: “Làm sao mà Lạc Quang Nhật có tiền để mở công ty?
Chẳng phải mẹ lén cho riêng nó sao? Bên ngoài thì đối xử tốt với con, nhưng thực ra mẹ luôn quan tâm Lạc Quang Nhật, nhiều năm qua con đều nhớ hết”
Bà cụ không thể tin được, trên mặt toàn là sự đau thương, bà cụ luôn thương yêu đứa con lớn nhất nhưng hóa ra trong lòng nó luôn oán hận bà cụ.
“Tao đưa tiền cho nó khi nào? Nhiều năm như vậy mà tao đã cho nó được đồng nào chưa? Chẳng phải tất cả tiền trong nhà đều vào túi mày sao?”
Bà cụ nói xong thì nghẹn lại, chút nữa không thở nổi.
Năm đó Lạc Quang Nhật rời nhà đi mà không mang một chút đồ đạc gì, tiền mở công ty là do hai vợ chồng tự mình tiết kiệm.
Tuy rằng bà cụ không tin con trai nhỏ có tiền đồ hơn con trai lớn, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không muốn giết người đoạt tài sản.
Làm sao đứa con trai lớn này có thể tàn nhẫn như vậy?
Lạc Đại Hùng cười lạnh, không tin lời bà cụ nói...