Lúc xe đi được một nửa đường, Quý Tiêu Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cậu ta dùng sắc mặt ngập ngừng nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã.
“Mấy ngày nay cũng không thấy Hoắc Tùng Quân xuất hiện, có phải cô không nói cho anh ấy biết chuyện cô sẽ đối phó với bố con nhà họ Lạc như thế nào không?”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng hơi ngập ngừng và có chút không được tự nhiên: “Trước đó tôi cũng từng nói với anh ấy nhưng cũng không nói rõ cho anh ấy biết tôi sẽ làm như thế nào… Tuy nhiên, đây dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi tự mình giải quyết là được rồi, cũng không cần phải cố ý nói cho anh ấy biết làm gì?
Trong lòng cô cảm thấy khá có lỗi.
Lúc trước, cô đã từng hứa với Hoắc Tùng Quận rằng cô sẽ không một mình đi tìm sự mạo hiểm.
Nhưng lúc cô đến tìm anh Long để nói chuyện hợp tác, bản thân cô đã tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhất là khi cô dùng loại thủ đoạn này để đối phó với hai bố con nhà họ Lạc.
Một khi bọn họ có phản ứng lại, nói không chừng lại như con giun xéo lắm cũng oằn mà làm ra những chuyện tàn nhẫn và độc ác với cô.
Tuy nhiên hiện tại chuyện này cũng đã được giải quyết xong xuôi một cách tốt đẹp.
Vì thế, những gì cần lấy cô cũng đã lấy được, việc nên báo thù, cô cũng đã báo thù.
Tất cả mọi chuyện đều đi theo hướng tốt, cho dù Hoắc Tùng Quân có biết, anh cũng không tức giận với cô… Phải không?
Quý Tiêu Châu nhìn vẻ mặt chột dạ của cô mà cười thầm trong lòng.
Rõ ràng là cô còn đang cảm thấy sợ hãi muốn chết, nhưng lại vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
Vẫn nên cố gắng đừng để Hoắc Tùng Quân biết chuyện này.
Lúc cậu ta tự mình đưa Lạc Hiểu Nhã đến chỗ anh Long, cậu ta đã cảm thấy vừa lo lắng vừa hối hận.
Hoắc Tùng Quân bảo vệ Lạc Hiểu Nhã đến như vậy, nếu anh biết được thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Chiếc xe lăn bánh đi đến chỗ anh Long rất nhanh.
Điều làm cho Lạc Hiểu Nhã cảm thấy kinh ngạc chính là anh Long đã chờ ở cửa mà không ngồi ở bên trong.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu xuống xe, hai người bọn họ lập tức đi qua nói lời cảm ơn anh Long.
Anh Long xua tay, cười nhạt nói: “Lấy tiền bạc của người khác, trừ tai họa cho người khác, tôi cũng chỉ làm những việc mình nên làm mà thôi.”
Anh ta nói xong rồi nhìn Lạc Hiểu Nhã với ánh mắt rất hiền lành: “Cô đã lấy được giấy chứng nhận bất động sản chưa?”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu: “Tôi vừa mới lấy được vào sáng nay.
Tôi cũng đang thuê người để sửa sang lại căn nhà bên kia”
Hai ngày trước, cô cũng đã qua đó để xem xét tình hình một chút.
Ngoại trừ đồ nội thất tương đối đắt tiền mà bố mẹ cô đã mua ra, cô đã đổi tất cả đồ trang trí trong nhà sang những loại hoàn toàn khác mà không có một chút bóng dáng trước đó nào.
Xóa bỏ mọi dấu vết cho thấy gia đình của bác Lạc đã từng sinh sống ở đó.
Đây là chuyện mà cô không thể chờ đợi thêm cho dù là nửa phút.
Cho nên cô đã thuê người qua đó sửa sang lại, dọn sạch đồ đạc của nhà bác Lạc từ bên trong ra rồi cô lại tự mình qua xem một chút.
Anh Long gật đầu, chỉ chỉ vào chiếc xe ở bên cạnh mình và nói: “Tôi đang chuẩn bị đến mỏ quặng xem xét tình hình một chút, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Mời Lạc Hiểu Nhã đi qua, vậy đi mỏ nào thì không cần nói cũng biết.
Lạc Hiểu Nhã mím môi, cuối cùng cô vẫn gật đầu: “Được”.
Cô phải tận mắt chứng kiến bộ dáng chật vật và nghèo túng của hai bố con kia thì mới có thể cảm thấy cam tâm được.
Anh Long nghe vậy thì nở một nụ cười nhẹ.
Dáng vẻ của anh ta cũng không được tính là trẻ, cho nên khi cười lên đuôi mắt của anh ta cũng có không ít nếp nhăn.
Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cũng không thấy quá già.
Ngược lại, bởi vì khí thế bản thân anh ta cho nên trông anh ta có vẻ rất uy nghiêm.
Nụ cười vừa rồi của anh ta đã giúp anh ta giảm bớt khí thể và tăng thêm một chút dịu dàng..