Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 436: Chương 435





“Ai biết được cô đã dùng mưu hèn kế bẩn, dùng loại thủ đoạn để tiện gì để thuyết phục được anh Long giúp cô.

Nếu mà đứa em trai đã chết của tôi biết được chắc nó cũng đội mồ mà sống lại mất.

A, quên mất, nó chết thảm như vậy thì làm sao có thể sống lại đây.

Hahaha”
Ông ta còn chưa nói xong đã đột nhiên im bặt, một cái tát nữa lại giáng xuống mặt ông ta.

Đôi mắt Lạc Hiểu Nhã đỏ ngầu, những lời nói bẩn thỉu của Lạc Đại Hùng đã hoàn toàn chọc giận cô, cô liên tiếp tát vào mặt ông ta, hết cái này lại đến cái khác, cô muốn tát chết cái miệng dơ bẩn của ông ta để ông ta không thể nói ra những lời đáng kinh tởm như vậy nữa.

Lạc Đại Hùng bị hai người ở phía sau giữ chặt để cho Lạc Hiểu Nhã liên tục tát vào mặt, gương mặt già nua của ông ta sưng đỏ cả lên, ông ta vừa thấy đau vừa thấy nhục nhã.

Lúc này nhìn Lạc Hiểu Nhã vô cùng đáng sợ, không một ai có mặt ở đó dám lên tiếng.

Quý Tiêu Châu nhìn dáng vẻ kích động của Lạc Hiểu Nhã, cậu ta chỉ có thể lắc đầu.


Ai cũng biết vợ chồng Lạc Quang Nhật là tất cả của Lạc Hiểu Nhã, vì vậy tai nạn mấy năm về trước đến tận bây giờ vẫn còn là vết thương không ngừng rỉ máu trong trái tim của cô, là điều cấm kị không ai được động vào.

Thế mà Lạc Đại Hùng không những không nhắc tới bọn họ, lại còn nói ra những lời dơ bẩn đến như vậy, ông ta bị đánh thành ra bộ dạng thê thảm như bây giờ cũng đáng.

Sau khi bình tĩnh lại, Lạc Hiểu Nhã đứng dậy, cô lạnh lùng nhìn bộ dạng thê thảm của hai bố con Lạc Đại Hùng.

Lạc Đại Hùng vẫn cứng đầu cứng cổ, trông ông ta như một con chó sói thảm hại chỉ chực cắn người, ông ta vẫn muốn mắng gì đó nhưng không còn sức lực.

.

truyện ngôn tình
Bộ dạng đánh người của Lạc HCài An đã dọa chết khiếp Lạc Quang, lúc này anh ta như con rùa rụt cổ, anh ta lo lắng người tiếp theo chịu trận sẽ là mình vì vậy không dám nói một lời nào.

Anh ta biết bây giờ bản thân nên im lặng, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Anh ta không thể cứng đầu như bố mình được.

“Đưa bọn họ về làm việc tiếp đi.

Với lại tôi thấy tinh thần và sức lực của hai người này khá tốt vì vậy cơm tối nay không cần ăn đâu, đỡ phải lãng phí thức ăn”.

Lạc Hiểu Nhã nói xong lập tức rời đi, cô không muốn ở lại dây dưa gì thêm với loại người này.

Nhìn Lạc Hiểu Nhã rời đi, anh Long liền ra hiệu với người quản lý hầm mỏ.

Người quản lý hiểu ý, anh ta gật gật đầu rồi sai người đưa hai cha con Lạc Đại Hùng quay về tiếp tục làm việc, đồng thời dặn dò cấp dưới trông coi thật cẩn thận Lúc Lạc Đại Hùng bị áp giải đi, ông ta vẫn cố hét lên một câu, giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe: “Lạc Hiểu Nhã, cô là cái loại đầu đường xó chợ, là sao chổi khắc chết bố mẹ mình.

Tôi nghĩ bố cô không phải do tôi hai chết mà là do cô khắc chết thì đúng hơn.


Người tiếp theo bị cô khắc chết chắc chắn sẽ là Hoắc Tùng Quân”
Người quản lý nghe ông ta nói như vậy, vội vàng bảo cấp dưới bịt miệng ông ta rồi lôi xuống.

Lạc Hiểu Nhã đứng khựng lại, cô đột nhiên trở nên căng thẳng.

Khi giọng nói của Lạc Đại Hùng ngày càng xa dần, cô mới lấy lại bình tĩnh.

Nhìn cô lúc này thì có vẻ như cô không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những lời nói ác ý kia nhưng nếu chú ý kĩ thì có thể thấy bóng lưng của cô đã trở nên cứng ngắc.

Quý Tiêu Châu lo lắng nhìn Lạc Hiểu Nhã, cậu ta vội vàng an ủi: “Cô đừng nghe ông ta nói bậy, cô nhất định là con gái ruột của chú Lạc.

Ông ta nói như vậy mục đích là muốn kích động cô thôi, cô và chú Lạc rất giống nhau, đều là…”
“Anh Quý” Lạc Hiểu Nhã xoay người nhìn Quý Tiêu Châu, ánh mắt hết sức phức tạp: “Thật ra tôi chỉ nhớ những chuyện xảy ra khi tôi được ba tuổi, còn trước đó tôi hoàn toàn không có ký ức gì cả”.

Trước đây, cô cứ nghĩ bản thân không nhớ những chuyện xảy ra lúc nhỏ là việc hết sức bình thường.

Nhưng hôm nay, khi nghe những lời của Lạc Đại Hùng cô mới phát hiện có quá nhiều chuyện trong quá khứ đã bị cô bỏ qua.

Trong nhà thực sự không hề có ảnh của cô lúc mới ra đời, đầy tháng hay thôi nôi.


Bức ảnh nhỏ nhất của cô cũng là khi cô hơn ba tuổi.

Lúc nhỏ, cô rất hay hỏi mấy câu hỏi ngây ngô của bọn con nít là cô từ đầu đến.

Cô nhớ mang máng lần đầu tiên cô hỏi mẹ mình, mẹ cô trông có vẻ rất hoảng hốt và căng thẳng.

Còn mấy lần sau, mỗi lần cô hỏi, mẹ đều trả lời rằng cô chính là thiên thần mà ông trời đã đem đến cho bà.

Mấy lời đó nghe có vẻ hết sức bình thường, nhưng lúc này nếu suy nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy lời của mẹ ngày xưa hình như có hàm ý gì đó.

Bây giờ cô cảm thấy vô cùng hoang mang và sợ hãi.

Ngôi nhà cô đã ở mấy chục năm không phải lỗ nhà của cô, bố mẹ yêu thương nuôi nấng cô cũng không phải là bố mẹ ruột của cô.

Chuyện ngày hôm nay thật sự là một đả kích quá lớn đối với cô, lúc này Lạc Hiểu Nhã thật sự không biết bản thân nên làm gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.