Sau khi sắp xếp người xử lý xong việc của hai bố con Lạc Đại Hùng, anh Long cũng nhanh chóng đi đến.
Lúc đến nơi ông ta thấy sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã vô cùng nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố gắng nói chuyện với Quý Tiêu Châu.
Ông ta biết, một cô gái như cô làm sao có thể chịu được tin tức chấn động và bất ngờ này.
Mà bất kì ai cũng như vậy thôi, khi biết người nhà của mình thực ra không phải là người thân ruột thịt thì chắc chắn ai cũng không muốn tin đó là sự thật.
Anh Long là người từng trải, nhìn đối phương ông ta có thể biết đối phương có phải đang nói dối hay không.
Mặc dù, tình hình bây giờ của Lạc Đại Hùng vô cùng thảm hại nhưng những lời ông ta vừa nói có lẽ không đơn giản chỉ là muốn chọc tức Lạc Hiểu Nhã, nhìn sắc mặt của Lạc Đại Hùng lúc nói ra những lời kia, anh Long chắc chắn rằng đó đều là sự thật.
Cô gái này không phải là con gái ruột của bố mẹ cô.
Quý Tiêu Châu vẫn tiếp tục an ủi: “Hiểu Nhã, cô có muốn đến viện dưỡng lão tìm bà nội của cô để hỏi cho rõ ràng không?”
Bây giờ ngoài bố con Lạc Đại Hùng ra thì người nhà họ Lạc cũng chỉ còn bà cụ Lạc.
Dù sao đi nữa Lạc Quang Nhật cũng là con của bà cụ Lạc, nếu ông ấy muốn nhận con nuôi thì chắc chắn phải hỏi ý kiến của bà cụ.
Đến bây giờ, bà nội của cô có lẽ cũng sẽ không lừa dối cô.
Cổ họng của Lạc Hiểu Nhã khô khốc, cô nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu, khó khăn lắm mới nói được một tiếng: “Được.”
Cô nhất định phải đi làm rõ chuyện này, nhất định phải biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?
Cô chào tạm biệt anh Long, nói rằng muốn rời đi.
Anh Long gật đầu, ông ta hiểu được tâm trạng của cô lúc này: “Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi, tôi thấy tôi và cô rất có duyên đấy”.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhã thật sự không còn để tâm đến chuyện gì nữa, thấy cô không có phản ứng gì Quý Tiêu Châu kéo kéo tay áo, lúc này cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô lịch sự mỉm cười gật đầu, nói lời cảm ơn với anh Long.
Quý Tiêu Châu thấy vậy, trong lòng thầm vui mừng.
Anh Long là một người có quyền, thuộc hạ dưới sự quản lý của ông ta rất đông vì vậy nếu được ông ta giúp đỡ, Lạc Hiểu Nhã chắc chắn sẽ làm được rất nhiều chuyện.
Sau khi chào tạm biệt, Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu cùng rời khỏi hầm mỏ.
Đang đi thì Lạc Hiểu Nhã đột nhiên dừng bước, nhìn dáng người đàn ông cao lớn phía trước đang đi đến, khuôn mặt góc ạnh hoàn mỹ của anh cũng dần dần hiện rõ.
Hoắc Tùng Quân xuất hiện, sự bất an cùng lo lắng bị tích tụ nãy giờ của cô hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy anh có thật sự rất muốn khóc, lúc này mọi cảm xúc cũng không còn nghe theo sự khống chế của chủ nhân nó nữa.
Cô đi đến ôm chặt lấy anh như một đứ con nít ôm lấy bố mẹ mình, cô cảm thấy vô cùng tủi thân và uất ức.
Lúc Hoắc Tùng Quân đến đây, anh đang vô cùng tức giận, anh chỉ vừa mới biết những chuyện mà cô đã làm.
Anh đã từng rất nhiều lần dặn dò cô không được phép để bản thân làm chuyện nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng thì sao? Cô dám tự mình đi vào hang cọp, tự đem đến cho mình bao nhiêu là rắc rối.
Gan của cô thật sự to bằng trời mà..
Nếu như chuyện lần này có ai đó làm việc không tốt, chọc giận anh Long, hoặc là kích động đến bố con Lạc Đại Hùng thì e rằng cái mạng nhỏ của cô cũng không còn.
Vì vậy, sau khi biết chuyện anh đã vô cùng lo lắng.
Biết được cô đang ở đây, anh đã bỏ hết mọi công việc, gọi điện chào hỏi với anh Long rồi trực tiếp lái xe đến.
Anh đang muốn mắng cho cô một trận.
Nếu có thể khiến cho cô khóc thì càng tốt, có như vậy cô mới không dám làm gì tổn hại đến bản thân nữa.
Nhưng sự tức giận của anh còn chưa kịp bộc phát, thì Lạc Hiểu Nhã đã bất ngờ sà vào lòng anh, đầu cô tựa vào lồng ngực của anh, cánh tay ôm chặt lấy anh.
Lúc này, bao nhiêu tức giận đều tan biến hết cả.
Lạc Hiểu Nhã cứ đứng bất động và ôm chặt lấy eo của Hoắc Tùng Quân, cô không nói gì, đôi mắt nhuộm đầy nỗi bị thương..