Giọng nói của mẹ Hoắc the thé lên.
Nếu như không phải bố Hoắc ngăn cản, thảo nào bà ấy cũng xông lên nắm lấy cổ áo của Triệu Khôi Vỹ, hung hăng chất vấn.
Từ lần trước, sau khi nhận ra mình không xứng đáng với chức vị người mẹ, bà ấy vẫn luôn cố gắng nghĩ đủ cách để bồi đắp cho Hoắc Tùng Quân.
Lúc này nghe được tin tức đột nhiên Hoắc Tùng Quân biến mất, lòng bà ấy như lửa đốt, không hề ung dung như ngày trước.
Triệu Khôi Vỹ cúi đầu, tôn kính nói với ông nội Hoắc: “Hôm nay, trước khi cậu chủ đi có nói là muốn đi gặp cô Lạc, nhưng hiện tại chúng tôi không liên lạc được với anh ấy, cũng không gọi được cho cô Lạc.
Trước mắt cũng đã liên lạc với cậu chủ nhà họ Chu và nhà họ Lâm rồi, bọn họ cũng không biết cậu chủ đã đi đâu.
Tin tức cuối cùng của cậu chủ là đến một viện dưỡng lão ngoại ô, sau đó cũng không còn tin tức gì nữa”.
Cậu chủ nói buổi tối sẽ tới công ty xử lý nốt những văn kiện mà buổi sáng chưa xử lý, kết quả lại rất lâu không thấy xuất hiện, cũng không hề thông báo cho anh ấy biết.
Trước kia tới bây giờ, cậu chủ cũng chưa từng như vậy, khả năng rất cao là đã xảy ra chuyện.
“Tôi đã phải người đi thăm dò rồi, rất nhanh sau đó sẽ tìm được ra hành tung của cậu chủ thôi.”
Triệu Khôi Vỹ nói xong, mẹ Hoắc ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt như đưa đám: “Tùng Quân nhà chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được”
Bà ấy rất khó khăn mới có ấn tượng tốt hơn với Lạc Hiểu Nhã, bởi vì chuyện này mà phần ấn tượng cũng bị giảm xuống.
“Cô Lạc Hiểu Nhã này, cứ mỗi lần ở chung với Tùng Quân nhà chúng ta là lại xảy ra chuyện không tốt.”
Mẹ Hoắc oán trách một câu, bố Hoắc ở bên cạnh trấn an bà ấy, ông nội Hoắc lại thản nhiên nhìn bà ấy rồi nói: “Đừng hở ra cái là mắng con bé Lạc Hiểu Nhã.
Bây giờ chúng nó gặp phải chuyện gì cũng chưa biết được, nói không chừng là do Hoắc Tùng Quân mang tới phiền phức cho người ta”
Còn có người thân lo lắng cho Hoắc Tùng Quânm Lạc Hiểu Nhã không bố không mẹ, cũng không có người thân làm gì có ai quan tâm lo lắng cho cô đâu.
Ông nội Hoắc càng nghĩ càng cảm thấy Lạc Hiểu Nhã đáng thương, cũng sợ cô và cháu trai mình gặp phải nguy hiểm.
Lúc này, người mà Triệu Khôi Vỹ phải ra ngoài tìm đã vội vã chạy vào, nói với họ: “Tôi đã tìm được tung tích của cậu chủ rồi.
Máy đã xác định được vị trí đồng hồ đeo tay của cậu chủ, chúng tôi đã tìm được vị trí của bọn họ”
“Mau phái người đi cứu thằng bé” Mẹ Hoắc chợt đứng dậy từ ghế sô pha, nói với Triệu Khôi Vỹ.
Mặt Triệu Khối Vỹ cũng vô cùng mừng rỡ, lập tức triệu tập người đi tìm tung tích của Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã.
Mặc dù tung tích vị trí chợt lóe lên nhưng không có cách nào xác định được vị trí chính xác.
Chỉ có thể biết được ở vùng nào để dễ tìm hơn.
Nhà họ Hoắc có rất nhiều thuộc hạ.
Chỉ trong thời gian ngắn đã triệu tập được một nhóm đông người, hùng hổ đi tìm vị trí của Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã.
Tàn lửa đã tắt hẳn, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều êm ái của Lạc Hiểu Nhã.
Hoắc Tùng Quân ôm lấy cô trong một thời gian dài nên cánh tay có cảm thấy hơi tê dại.
Nhưng anh sợ sẽ đánh thức Lạc Hiểu Nhã nên nhất quyết chịu đựng không lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng người nói chuyện.
Cả người Hoắc Tùng Quân chợt căng thẳng lên, vểnh tại lắng nghe.
Giọng nói rất nhỏ, chắc cũng cách nơi này một đoạn đường nhưng có thể biết được là có không ít người.
Anh khẽ đẩy đẩy cô gái đang ở trong ngực, nhỏ giọng gọi tên của Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, Hiểu Nhã, Hiểu Nhã”
Mặc dù Lạc Hiểu Nhã đang ngủ, nhưng vì đang ở nơi hoang vu nên vẻ mặt cũng không bình yên.
Nghe thấy Hoắc Tùng Quân gọi tên mình, cô bỗng mở mắt ra, vẻ mặt như không hề buồn ngủ.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của cô rất nhẹ, lặng lẽ hỏi..