Trước đây anh chỉ dám mơ tưởng tới việc Lạc Hiểu Nhã có thể là của riêng anh, anh nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, cuối cùng cô cũng đã cởi bỏ lớp đề phòng xuống, đồng ý gả cho anh, sao anh có thể không mừng như điên được.
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy tiếng tim đập của Hoắc Tùng Quân, khóe miệng cũng không nhịn.
được nở một nụ cười hạnh phúc.
Cả hai người đều cười, cười đến ngây ngốc.
Triệu Khôi Vĩ nghe theo lời dặn dò của Hoắc Tùng Quân, đi mua cháo cá về, đứng ở trước cửa nhìn thấy hai người đang cười ngốc nghếch thì phân vân không biết có nên đi vào trong hay không.
Nếu như lúc này đi vào, có khi nào sẽ bị diệt khẩu vì dám quấy rối thời gian hạnh phúc của ông chủ hay không nhỉ?
Anh ấy nhìn hộp cháo trong tay, không thể giữ nhiệt được, nếu như còn tiếp tục ngây người nữa thì cháo sẽ nguội.
Suy nghĩ một lúc rồi Triệu Khôi Vĩ vẫn quyết định đi gõ cửa.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Tùng Quân đã thu lại ngay lập tức, trở lại dáng vẻ lạnh lùng hờ hững như mọi khi, biểu cảm thay đổi vô cùng nhanh.
Cho Triệu Khôi Vĩ xem vậy là đủ rồi.
Còn chưa kịp cảm thán thì tiếp theo anh ấy đã nhận được ánh mắt chết chóc của Hoắc Tùng Quân, vội vàng giơ hộp cháo trong tay lên, lấy lòng nói: “Cô Lạc, đấy là cháo cá mà cô thích ăn nhất, là do tổng giám đốc Hoắc đã cố tình nhờ tôi đi mua.
Cô có muốn nếm thử một chút không? Cháo ở chỗ đó cũng không tệ”
Đúng là bây giờ Lạc Hiểu Nhã đang cảm thấy rất đói, cô ngẩng đầu, nhìn Hoắc Tùng Quân, ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ là em thích ăn cháo cá à?”.
Đây là loại cháo mà hồi trước khi hai người vẫn còn kết hôn Lạc Hiểu Nhã hay ăn nhất, cũng là loại cháo mà cô thích nhất.
Bởi vì tay nghề bếp núc không được tốt vì vậy cô toàn phải mua ở bên ngoài.
| Hoắc Tùng Quân thì lo rằng một mình Lạc Hiểu Nhã đi ra ngoài thì nguy hiểm cho nên một lần tình cờ, anh ăn được ở một nơi, thấy mùi vị cũng không tệ nên đã mua về cho cô ăn.
Cũng chính vì vậy, anh mới phát hiện khi Lạc Hiểu Nhã nhận được cháo còn vui vẻ hơn cả khi anh tặng cho cô trang sức châu báu, lúc ấy cô cười vô cùng xinh đẹp, khiến cho trái tim trống rỗng của anh cũng phải đập loạn nhịp.
Vì để nhìn thấy nụ cười xinh đẹp đó nên hầu như mỗi lần về nhà anh đều mua cho cô, nhưng không biết vì sao, dần dần cũng không còn thấy nụ cười đó của cô.
Bây giờ, nụ cười xinh đẹp ấy lại xuất hiện một lần nữa ở trên khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhã, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước kia nữa.
Đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh cong cong, phảng phất như cả một bầu trời sao ở trong đó.
Hoắc Tùng Quân vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Đúng vậy, anh vẫn còn nhớ.
Từ nay về sau tất cả những gì mà em thích anh cũng sẽ ghi nhớ trong lòng”
Triệu Khôi Vĩ đứng bên cạnh nghe vậy, cảm thấy ngọt đến sâu răng, anh ấy ho nhẹ một cái, cẩn thận dè dặt cắt đứt một màn tình ý triền miên giữa ông chủ và bà chủ.
Anh ấy nhỏ giọng nói: “À… Cháo… Cháo sắp nguội rồi.”
Lạc Hiểu Nhã nghe vậy thì dời ánh mắt đi chỗ khác, nhanh chóng xuống giường rồi lấy cháo từ tay của Triệu Khôi Vĩ, ngồi xuống ăn bên cạnh Hoắc Tùng Quân.
Cô đói đến mức là da bụng sắp dán vào da lưng, có khi còn có thể ăn hết được một con trâu lớn.
Hoắc Tùng Quân thấy cô không chút do dự quăng mình qua một bên để đi ăn thì ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Triệu Khôi Vĩ một cái, mấp máy môi.
Tuy là không phát ra âm thanh, nhưng Triệu Khôi Vĩ vẫn có thể hiểu được.
Ông chủ nói là: “Đúng là đồ nhiều chuyện”
Triệu Khôi Vĩ chỉ cười khổ, trong lòng khẽ thở dài, đây đúng là chuyện không nên làm mà.
Anh ấy nghĩ tới sau này còn nhiều tình huống giống như vậy nữa thì có lẽ anh nên nghĩ tới việc phải từ chức để tự bảo vệ tính mạng của bản thân, nhưng vừa nghĩ đến tiền lương và đãi ngộ của Hoắc Kỳ thì Triệu Khôi Vĩ lại lặng lẽ quăng cái ý định muốn từ chức đó đi.
Chỉ cần có tiền, anh ấy tình nguyện trở thành kẻ ngốc đối với tổng giám đốc Hoắc, làm mọi chuyện cho tổng giám đốc Hoắc, lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ..