Ông cụ Ngô cũng không vòng vo thêm nữa, lên tiếng nói thẳng: “Thứ nhất, cháu phải tự mình đến xin lỗi Hoắc Tùng Quân, hơn nữa suốt toàn bộ quá trình đều phải ghi hình lại sau đó đăng lên trang cá nhân chính thức của công ty”
Ông cụ nói tới đây thì hơi chần chừ một chút: “Thế nhưng cũng không cần phải nói ra nguyên nhân xin lỗi”
Ngô Thành Nam cần răng, sắc mặt khó chịu.
Nếu như anh ta đồng ý xin lỗi thì không chỉ có một mình Hoắc Tùng Quân mà những người khác cũng sẽ nhạo báng anh ta, sau này sao anh ta còn có chỗ đứng trong cái giới này nữa chứ?
“Ông nội, không được đâu, chuyện này không thể được.
Nếu như cháu xin Cháu mất mặt cũng không sau nhưng không thể để tập đoàn Ngô Đạt kém hơn tập đoàn Hoắc Kỳ được.
Ngô Thành Nam sốt ruột lên tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng với tình trạng của tập đoàn Ngô Đạt hiện giờ.
Ông cụ Ngô khoát tay một cái: “Cháu không muốn làm cũng phải làm, tội lần này cháu phạm cũng không phải tội bình thường, chính là cố ý mưu sát đấy.
Hơn nữa, người cháu giết lại còn là Hoắc Tùng Quân, nhà họ Ngô chúng ta có làm gì cũng không được.
Nếu như bây giờ cháu không chịu xin lỗi vậy thì thứ đang chờ cháu chính là chốn lao tù đấy, cháu lựa chọn đi nhé”
Ông cụ Ngô biết rõ tính cách của Ngô Thành Nam, anh ta chắc chẳn có thể phân rõ việc nào nặng việc nào nhẹ.
Quả nhiên, Ngô Thành Vũ cúi đầu, sau một hồi đấu tranh cuối cùng anh ta cũng chọn cách xin lỗi.
“Chiều hôm nay cháu sẽ tới nhà họ Hoắc xin lỗi” Giọng nói của anh ta khàn khàn, mang theo vẻ đành phải chấp nhận.
Thế nhưng ánh mắt đang rũ xuống đầy vẻ u ám, ngón tay phải siết chặt thành nắm đấm.
Mới điều kiện thứ nhất mà đã như thế, không biết hai điều kiện còn lại sẽ như thế nào.
Lòng Ngô Thành Nam như chết lặng, lúc này lại nghe ông cụ nói: “Thứ hai, chúng ta phải phủi sạch quan hệ với tập đoàn An Thị, không được làm chỗ dựa cho tập đoàn An Thị nữa”
Lời nói này khiến ánh mắt Ngô Thành Nam giật giật, mặc dù điều kiện này cũng không tính là hà khắc nhưng đối với Ngô Thành Nam mà nói thì cũng chẳng khác nào cắt đi miếng thịt trên người anh ta.
Điều này nói việc tập đoàn Hoắc Kỳ sẽ ra tay tập đoàn An Thị, mặc kệ tập đoàn Ngô Đạt thế nào thì tập đoàn An Thị cũng sẽ bị tiêu diệt.
Ngô Thành Nam đã sắp xếp mọi thứ lâu như thế, tốn không biết bao nhiêu công sức trên người An Bích Hàn để biến tập đoàn An Thị trở thành vật sở hữu riêng của mình.
Chiêu bài này của nhà họ Hoắc xem như đã phá hủy hết mọi tâm huyết của anh ta, diệt tận gốc chỉ nhánh của anh ta.
Ngô Thành Nam cảm thấy lòng mình đang rỉ máu, thế nhưng dưới sự khinh thường của ông cụ Ngô, anh ta chỉ còn cách cần răng, nuốt hết sự đau khổ mà đồng ý.
“Còn điều kiện thứ bà là gì thế ông nội?”
Ngô Thành Nam run rẩy hỏi.
Ông cụ Ngô im lặng một hồi lâu cũng không thấy trả lời.
Điều kiện thứ ba này, đừng nói là Ngô.
Thành Nam mà ngay cả ông cụ Ngô cũng không muốn đồng ý, thế nhưng chuyện đã thành ra như thế, ông cụ đã đồng ý với nhà họ Hoắc rồi, không có cách nào đổi ý được.
“Cháu phải rời khỏi nhà họ Ngô, trong vòng hai năm tới cháu không được quay về thành phố S, không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong nội bộ Ngô Đạt.”
Ngô Thành Nam ngẩng đầu, hốc mắt anh ta đỏ bừng khó tin nhìn ông cụ, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Ông nội, không được đâu.
Cháu tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này được, cháu…
Anh ta vừa nói vừa nhớ tới đám người Trần Bách Nhã, ánh mắt trở nên run rẩy.
Chẳng trách vì sao ông cụ Ngô lại để mấy người Trần Bách Nhã đến nhà họ Ngô từ sáng sớm, chẳng trách vì sao ông cụ lại để họ đến Ngô Đạt.
Hóa ra là như thế, không ngờ lại là thế..