Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 492: Chương 491





Trên mặt An Bích Hà để lộ vẻ vui mừng, thấy bảo vệ cho vào thì vội vàng đi vào trong.

Đây là lần thứ hai cô ta vào thư phòng của ông cụ Ngô, thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy.

căng thẳng, tay chân vẫn như cũ.

Sau khi nhìn thấy ông cụ Ngô thì cũng không còn giữ vẻ đanh đá vừa nấy nữa “Tôi nghe bảo vừa rồi cô náo loạn trước cửa nhà họ Ngô” Ông cụ Ngô vừa lên tiếng đã để lộ vẻ nghiêm túc của mình.

An Bích Hà mím môi, không trả lời lại câu nói của ông cụ.

Câu đầu tiên mà cô ta nói lại là: “Cháu và Ngô Thành Nam đã phát sinh quan hệ.”

Ông cụ Ngô tự nhận mình tỉnh táo thế nhưng khi nghe thấy An Bích Hà nói thẳng những lời như thế thì vẻ mặt vẫn lộ vẻ kinh hoàng, Thế nhưng ông cụ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chằm cô ta: “Vậy thì thế nào? Thời đại bây giờ đã khác thời đại trước rất nhiều rồi, chắc hẳn điều này so với những người trẻ tuổi như cô cậu thì chẳng phải là chuyện bình thường sao? Chỉ cần không có em bé thì cũng không có gì cả, cho tới bây giờ tôi chưa từng can thiệp vào cuộc sống của các cháu mình”
Ánh mắt ông cụ nhìn chảm chằm vào bụng của An Bích Hà với vẻ mặt sâu xa: “Mặc dù một ông gia như tôi rất ít khi đi ra ngoài, thế nhưng tôi đã nghe được không ít lời đồn nói rằng cô không có khả năng sinh sản.”
An Bích Hà bị ông cụ Ngô nói thẳng như thế thì vừa xấu hổ vừa lúng túng, sắc mặt trở nên ửng đỏ.

Cô ta vốn muốn ông cụ Ngô có thể nể tình Ngô Thành Nam mà giúp cô ta một chút, thế nhưng không ngờ ông cụ Ngô lại biết rõ như thế.

“Ngô Thành Nam thật lòng thích cháu, mặc dù cháu không có khả năng sinh sản thì ông cứ để mặc cho anh ấy vẫn yêu cháu.

Nị tập đoàn Hoắc Kỳ khi dễ t thế thì anh ấy nhất định sẽ Vẻ mặt An Bích Hà trở nên kích động, cô ta còn chưa nói hết đã bị ông cụ cắt ngang: “Nó sẽ thế nào? Chẳng lẽ nó sẽ từ mặt người ông này, không quay trở về nhà họ Ngộ, từ bỏ quyền thừa kế công ty sao?”
Ông cụ Ngô vừa nói lời này, An Bích Hà đột nhiên cảm thấy ngây ngẩn.

Cái người tên Ngô Thành Nam này có dã tâm lớn thế nào sao cô ta có thể không biết được chứ.

Tại sao anh ta luôn đối nghịch với Hoắc Tùng Quân, không phải là vì muốn vượt qua Hoắc Tùng Quân sao? Vì sao trước đây anh ta lại tiếp xúc với cô ta, không phải là vì để lấy lợi ích từ tập đoàn An Thị sao?
Anh ta tuyệt đối sẽ không vì cô ta mà từ bỏ việc thừa kế tập đoàn Ngô Đạt, cũng sẽ không vì cô ta mà đối nghịch với ông nội mình.

Dù An Bích Hà không muốn nghĩ như thế nhưng trong lòng cũng đã sớm có câu trả lời rồi.

Ông cụ Ngô lạnh lùng cười, cô gái này vừa ngu ngốc vừa xấu xí., cho đến tận bây giờ mà cô ta vẫn còn cho răng Ngô Thành Nam thật lòng yêu mình.

Ngô Thành Nam là đứa cháu trai do một tay ông cụ nuôi lớn vì thế trong lòng ông cụ biết rất rõ, trong mắt Ngô Thành Nam chỉ có lợi ích.


Thứ anh ta thích cũng chỉ có bản thân anh ta, cho dù người ông này thì cũng không thế biết được xếp thứ mấy trong lòng Ngô.

Thành Nam Nếu như anh ta không phải người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngô Đạt thì ông cụ sẽ không bao giờ giao tập đoàn Ngô Đạt cho một người như thế.

Thế nhưng Ngô Thành Nam lại là người cháu trai duy nhất của ông cụ “Cô Nhã, chuyện này đã như thế rồi thì cho dù cô có nói thế nào thì tôi cũng không đổi ý đâu, cô mau về đi.

Nếu có trách thì trách cô mà thôi, tại sao phải đắc tội với Hoắc Tùng Quân với tập đoàn Hoắc Kỳ làm gì”
An Bích Hà cảm thấy không phục, ngón tay siết chặt thành nắm đấm: “Ông cụ Ngô, người có suy nghĩ muốn tấn công Hoắc Tùng Quân chính là Ngô Thành Nam, chính anh ấy là người đã đề xuất ý kiến này, bởi vì thích anh ấy nên cháu mới đồng ý làm thế.

Sau khi mọi chuyện xảy ra thì tập đoàn An Thị lại phải gánh chịu hết mọi hậu quả, tập đoàn của các người cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ”
“Sao cô biết chúng tôi không chịu trách nhiệm?” Ánh mắt ông cụ Ngô lộ vẻ tức giận, vị thái độ không lễ phép này của cô ta chọc giận: “Những điều kiện hà khắc mà nhà họ Hoắc đưa ra Ngô Thành Nam đều đã đáp ứng cả rồi, chẳng lẽ vẫn chưa được xem là chịu trách nhiệm sao? Tôi thấy hình như cô đã quên rồi, sở dĩ nhà họ Hoắc trả thù tập đoàn An Thị điên cuồng, trả thù cô như thế là vì điều gì cô đã quên hết rồi sao? Cô còn phải đợt tôi nhắc nữa thì mối nhớ sao?”
Ông cụ Ngô vừa nói xong, An Bích Hà tựa như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.

Cô ta suýt nữa đã quên, sở dĩ tập đoàn Hoắc Kỳ trả thù tập đoàn An Thị mạnh mẽ như thế là bởi vì cô ta cứ năm lần bảy lượt, hết lần này tới lần khác động tay động chân với Lạc Hiểu Nhã.


Chính vì cô ta liều mạng giở trò với người nhà họ Hoắc, đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu.

Trong nháy mắt, cả người An Bích Hà phát lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt, ngẩng đâu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ông cụ Ngô, sau đó quỳ rạp xuống đất, âm thanh cũng bắt đầu trở nên nức nở, đáng thương.

“Ông ơi, cháu cầu xin ông hãy giúp nhà họ An một lần nữa đi.

Cháu cầu xin ông đấy, cháu biết lỗi của mình rồi, cháu không nên chống đối ông như thế, chẳng qua cháu chỉ nóng lòng quá mà thôi” Cô ta vừa nói, hốc mắt vừa trở nên đỏ ửng.

Nghĩ tới số phận của mình và của cả tập đoàn, nước mắt cô ta bắt đầu lăn dài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.