Hoắc Tùng Quân liếc anh ta một cái, lúc này mới nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh thế nhưng sẽ không tha thứ cho anh Hoắc Tùng Quân nói thế cũng đã được xem là tốt rồi, Ngô Thành Nam đứng dậy ngẩng đầu lên, sau đó kêu người kia tắt máy quay đi chuẩn bị chào tạm biệt rồi ra về.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hoắc Tùng Quân cắt ngang.
“Anh còn sót một người kia kìa.”
Mặt Ngô Thành Nam hiện lên vẻ nghỉ ngờ, kết quả thấy Hoắc Tùng Quân hất căm chỉ cho anh ta người bên cạnh.
Anh ta đưa mắt nhìn sang, sau khi nhìn thấy đôi mắt sáng bóng của Lạc Hiểu Nhã thì vẻ mặt lập tức trở nên căng thắng.
Hoắc Tùng Quân đang muốn bảo anh ta xin lỗi Lạc Hiểu Nhã sao?
Vẻ mặt Ngô Thành Nam vừa tức vừa giận, trợn mắt nhìn anh, không thể lên tiếng Muốn anh ta cúi đầu với Hoắc Tùng Quân anh ta có thể làm thế nhưng muốn anh ta cúi đầu với người phụ nữ Lạc Hiểu Nhã này thì anh ta không làm được.
Lạc Hiểu Nhã nhìn ánh mắt khinh thường của anh ta, chân mày nhíu chặt.
Ngô Thành Nam đang xem thường cô sao?
Anh ta muốn giết chết cô thế nhưng cuối cùng lại bị bại lộ, thế mà một câu xin lỗi cũng không nói với cô, vẫn xem thường cô như trước.
Lạc Hiểu Nhã ho nhẹ một tiếng, thở dài một tiếng sau đó thấp giọng nói với Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, thôi không cần đâu anh, Ngô Thành Nam là ai chứ, chính là người thừa kế của tập đoàn Ngô Đạt, là trời đấy.
Nếu bắt anh ta xin lỗi em thì ép buộc người ta rồi, hay là thôi đi anh.
Là do em không cứng, dù anh ta có làm gì em thì cũng không xứng để nhận được một lời xin lỗi từ anh ta đâu”“
Trong trà có mùi trà, Lạc Hiểu Nhã nói xong lời này cũng cảm thấy nổi da gà khäp người.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, khóe miệng anh cong lên, nhìn về phía Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam, tôi không nói tới việc anh tắt máy quay đi, là vì không muốn Hiểu Nhã xuất hiện trong ống kính thế nhưng cũng không phải là ngầm cho phép anh được quyên không xin lỗi Hiểu Nhã”
Trước lúc anh ta tới đây thì đã dặn chuyên viên quay phim chỉ quay mỗi anh ta, không để Lạc Hiểu Nhã xuất hiện trong cảnh quay của anh ta.
Lấy tình huống hiện giờ của Lạc Hiểu Nhã, nếu như dính dáng tới anh ta thì cũng không tốt với sự nghiệp của cô.
Trước kia, cô đã dành tất cả sự cố gắng cho nhãn hiệu của tập đoàn Hoắc Kỳ, cảm thấy cô dựa vào Hoắc Kỳ thì mới có được danh tiếng trong giới thiết kết.
“Hôm qua, khi anh ra tay với tôi thì chắc hẳn anh cũng biết Hiểu Nhã đang trên xe tôi, vậy thì anh cũng muốn cô ấy chết.
Thế nhưng may là mạng của hai bọn tôi lớn nên mới còn sống, anh nói xin lỗi tôi thì có phải vẫn nợ cô ấy một lời xin lỗi không?”
Hoắc Tùng Quân nói xong, thấy vẻ mặt căng thẳng của Ngô Thành Nam, dáng vẻ đứng im không nhúc nhích, thì lên tiếng kéo tay Lạc Hiểu Nhã: “Nếu như anh ta không chịu xin lỗi thì bây giờ anh sẽ gọi cho ông cụ Ngô, xem ra giao dịch giữa nhà chúng ta và nhà họ không thể thực hiện được nữa rồi”
Anh vừa nói xong, ánh mắt Ngô Thành Nam run lên, anh ta hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Tôi sẽ xin lỗi.”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy thế, vẻ mặt lộ vẻ hưng phẩn, kéo Lạc Hiểu Nhã ngồi xuống: “Đừng có nói tôi ép anh đấy nhé, rõ ràng anh đang đuối lý, là do anh sai trước.”
Ngô Thành Nam siết chặt nằm đấm, cánh tay bị quần áo che phủ nên không ai nhìn thấy trên tay anh ta đang nổi gân xanh, muốn đánh người ngay lập tức.
Hoắc Tùng Quân đúng là người thừa kế của ông cụ Hoắc, chiếm được chỗ tốt còn không quên khoe tài.
Anh ta nói lại những lời vừa nói ban nãy, sau đó bày ra tư thế cúi người, cả người giống như không có cảm xúc gì chết lặng nói ra lời xin lỗi máy móc.
Lạc Hiểu Nhã chờ tới khi anh ta cúi người xuống thì mới lên tiếng: “Ôi, tổng giám đốc Ngô, anh đừng làm thế, tôi không cần anh phải xin lỗi tôi đâu.
Tôi luôn là một người thấu tình đạt lý, thích lấy đức báo oán, anh đừng quá khách sáo.”
Ngô Thành Nam cần răng, sắc mặt càng lúc càng căng thắng, cảm giác mình sắp bị làm cho tức tới mức hộc máu..