Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 502: Chương 501





Đây là một bộ trang sức hoàn chỉnh, là do bà ấy quẹt thẻ của bố Hoắc mua được từ nhà họ Ngô vào sáng nay.

Vốn dĩ bà ấy định sưu tầm cho bản thân, nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã liền nghĩ đến chuyện tặng cho cô để hoà hoãn mối quan hệ của hai người Màu sắc của bộ trang sức này tương đối sáng sủa, mẫu mã cũng thích hợp với những người trẻ tuổi, Lạc Hiểu Nhã có làn da trằng muốt, lại có thân hình vô cùng đẹp, sau khi đeo bộ trang sức này lên người chắc chắn có thể phát huy hết giá trị và vẻ đẹp của bộ trang Sức.

Mẹ Hoắc càng nhìn càng thấy thích, Lạc Hiểu Nhã tươi cười mặc cho bà ấy so sánh, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cho đến khi mẹ Hoắc đem nguyên bộ trang sức đẩy đến trước mặt cô, Lạc Hiểu Nhã mới ngây ngốc.

“Bác gái đây là?”
Mẹ Hoắc cười tủm tỉm nhìn cô: “Bác gái cảm thấy bộ trang sức vô cùng hợp với con, bác gái tặng cho con làm quà gặp mặt.”
Lạc Hiểu Nhã lập tức xua tay từ chối: “Không được không được, bộ trang sức quá quý giá, con…

“Đừng từ chối nữa, con cứ nhận lấy đi” Mẹ Hoắc nắm lấy tay cô và không cho cô từ chối: “Quà tặng của người lớn không được từ chối”
Dứt lời, bà lền giải thích: “Món đồ này tuy là trông khá bắt mắt nhưng thật ra không đáng bao nhiêu tiền, nếu như con không thích, bác gái vẫn còn có rất nhiều món trang sức khác”
Bà ấy vừa nói xong liền lấy ra chiếc chìa khoá từ trong hộc tủ và chuẩn bị đi đến bên két sắt.

Những món trang sức được mẹ Hoắc cho vào két sắt chắc chắn đều vô cùng quý giá.

Lạc Hiểu Nhã liền nhanh chóng từ chối và ôm lấy chiếc hộp ấy rồi nói: “Bác gái, không cần đâu, con rất thích món này”
Lúc này, mẹ Hoắc mới chịu từ bỏ và nắm lấy tay Lạc Hiểu Nhã, nhìn cô với đôi mắt sáng long lanh: “Trước khi hai đứa đính hôn, bác gái sẽ bảo Tùng Quân tìm cho con một bộ mới, con cứ nhận lấy bộ này trước, con xinh xắn như thế thì càng phải đeo trên người những món đồ đẹp hơn, mợ chủ tương lai của nhà họ Hoắc chúng ta không thể mất mặt được”
Lạc Hiểu Nhã nghe những lời nói này của mẹ Hoắc, ánh mắt liền trở nên nhu hoà.

.

ngôn tình hay
Cô cảm thấy mẹ Hoắc thật sự là một người vô cùng cực đoan, Hoắc Tùng Quân hoàn toàn di truyền tính cách này của bà ấy, yêu ai yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chỉ họ hàng.

Hoắc Tùng Quân vừa lý trí hơn vừa có khả năng nhìn rõ bản chất một người hơn, còn mẹ Hoắc lại hoàn toàn dựa vào ấn tượng chủ quan.


Trước kia bà ấy yêu thích An Bích Hà và ghét Lạc Hiểu Nhã, nhìn An Bích Hà thế nào cũng thấy đáng yêu, còn Lạc Hiểu Nhã trông thế nào cũng thấy đáng ghét.

Còn bây giờ thì lại hoàn toàn tương phản, mẹ Hoắc có ấn tượng tốt với Lạc Hiểu Nhã, càng nhìn càng thấy thuận mắt, dù nói hay làm gì hoặc bất cứ hành động nào, bà ấy đều đối xử với Lạc Hiểu Nhã chẳng khác nào con gái ruột thịt của mình.

Khi mẹ Hoắc nắm tay Lạc Hiểu Nhã cùng nhau đi ra ngoài phòng khách, ánh nhìn của ba người đàn ông nhà họ Hoắc đồng loạt hướng về hai cánh tay đang quấn lấy nhau của hai người, bộ dạng thân thiết khiến bọn họ đều im lặng ngay tức khắc.

Ánh mắt Hoắc Tùng Quân cũng hơi ngạc nhiên, anh nhìn lấy Lạc Hiểu Nhã một hồi vẫn không nói được câu nào.

‘Vừa nấy, bọn họ vẫn còn đang lo lắng Lạc Hiểu Nhã và mẹ sẽ xảy ra xung đột, có chuyện không vui giữa hai người, kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại, bây giờ mẹ Hoắc đối với Lạc Hiểu Nhã còn thân thiết hơn cả anh Trong lòng ba người đàn ông nhà họ Hoắc đồng loạt cảm thán.


Phụ nữ thật sự là động vật khó hiểu nhất trên cõi đời này.

“Mọi người cũng đã đợi lâu, chắc có lẽ đều đói bụng rồi, bác gái bảo người chuẩn bị cơm canh, Hiểu Nhã, con thích ăn món gì?” Mẹ Hoắc nhìn Lạc Hiểu Nhã và hỏi.

Lạc Hiểu Nhã vừa định chuẩn bị nói rằng bản thân không kén ăn, món gì cũng được thì Hoắc Tùng Quân đã nhanh chân hơn một bước mà đáp.

“Cô ấy thích món ngọt, món cay, không thích hành và tỏi, món chính chuẩn bị cho cô ấy một phần cháo cá”
Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn lấy làm tiếc món cháo cá sáng nay, cô chưa húp được nhiều nên cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn ghi nhớ ánh mắt u oán ấy liền đặc biệt dặn dò..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.