Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 585: Chương 584





An Vu Khang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt mà nghiêm túc của những vệ sĩ xung quanh thì trong lòng cực kỳ hối hận, nếu biết sẽ không chạy thoát thì chẳng thà ngoan ngoãn đi theo cảnh sát từ sớm cho rồi Bây giờ cũng đỡ phải bị đặt trên ngọn lửa.

Ông ta van xin nhìn Hoắc Tùng Quân, tiếp tục nói: “Chuyện bốn năm trước là tôi làm, tôi không không biết suy xét, nhận được điện thoại của Lạc Quang Nhật, không những không biết ơn ông ấy mà chỉ vì thanh danh, thuê người tới giết ông ấy.

Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.

Van xin các người tha cho tôi, đừng đánh tôi”
Ông ta vừa thở vừa nói những lời này.

Lạc Hiểu Nhã nghe thấy, hốc mắt cũng bắt đầu ửng hồng, hung dữ nhìn ông ta rồi tức.

giận nói đã chết rồi, ông giải thích thế nào thì ông ấy cũng không trở về được nữa, vậy ông giải thích thì có ích lợi gì?
Ông có thể cho tôi một người bố còn sống không?”
Lạc Hiểu Nhã vô cùng kích động, cô nghĩ đến bố mình cả đời làm người tốt, làm việc tốt, cuối cùng lại chết thảm như vậy, chết trước khi đạt được ước nguyện của bản thân lại còn bị người ta hắt nước bẩn, từ người bị hại biến thành người có tội.


Lông ngực cô đau nhói kịch liệt, cực kỳ khó chịu.

“Hiểu Nhã, em bình tính một chút.” Hoắc Tùng Quân đến bên cạnh cô, giúp cô lau khô toàn bộ nước mắt trên mặt, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô thì thở dài: “Đừng sốt ruột, trước khi giao cho cảnh sát, anh sẽ không để.

An Vu Khang sống dễ chịu đâu”
An Vu Khang bị Lạc Hiểu Nhã gào lên một trận thì uể oải gục đầu, nghe thấy lời Hoắc.

Tùng Quân an ủi Lạc Hiểu Nhã thì giật mình, ngẩng phắt đầu dậy rồi trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân.

“Cậu, cậu không thể lạm dụng hình phạt riêng, không được…”
Răng ông ta va vào nhau cầm cập, An Vu Khang biết Hoắc Tùng Quân có bao nhiêu thủ đoạn độc ác nên bây giờ mới sợ hãi như vậy.

Hoắc Tùng Quân cũng không nhìn ông ta, mặc kệ ông ta hoảng sợ la lên dưới đất, không kiên nhẫn mà dặn dò Triệu Khôi Vĩ: “Bịt miệng ông ta lại”
Tuy rằng căn biệt thự này hơi hẻo lánh, hàng xóm xung quanh cũng rất xa nhưng khó tránh khỏi việc có người đi ngang qua nghe được âm thanh này, chỉ sợ sẽ phá hư chuyện của anh.


Triệu Khôi Vĩ gật đầu, giây tiếp theo, âm thanh của An Vu Khang dần dần biến mất.

Trên miệng ông ta bị dán băng keo, làm thế nào cũng không mở miệng được, không nói được, tức đến đỏ mặt, sự sợ hãi lại càng nhiều hơn nữa.

An Vụ Khang không biết Hoắc Tùng Quân sẽ đối phó với mình thế nào, nhưng nhìn thấy sự căm hận trên mặt Lạc Hiểu Nhã, trong lòng ông ta đã đoán được gần hết.

Triệu Khôi Vĩ đi nhỏ giọng nói: “Có cần dùng chiêu kia không, nghe ông ta nói chắc sẽ đặc sắc hơn là nghe Lâm Kỳ nói nhiều”
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, nhìn về phía An Vu Khang, đột nhiên cười một tiếng: “Cậu xem rồi làm”
An Vu Khang tiếp quản An thị nhiều năm như vậy, với tính cách của ông ta thì chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện quá quất, sau này bản ghi âm đó chäc chẵn sẽ có công dụng rất lớn.

An Vu Khang không thể nói chuyện, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân, thấy anh và trợ lý nói nhỏ gì đó thì mắt ông ta trợn trừng lên như muốn bay ra khỏi hốc mắt tới nơi.

Họ nói quá nhỏ nên dù An Vụ Khang có vểnh tai kiểu gì thì cũng không nghe được.

Triệu Khôi Vĩ được Hoắc Tùng Quân cho phép thì cười cười rồi đi về hướng của An Vu Khang, ngồi xổm xuống nhìn thẳng ông ta: “Tổng giám đốc An, trước đây chúng ta cũng qua lại không ít, coi như cũng có chút giao tình, tôi cũng không nhẫn tâm làm chuyện thô bạo với ông.

Cho nên tôi đề nghị với Tổng giám đốc Hoắc một điều, cho ông một cơ hội nữa”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.