Vẻ mặt và thái độ của bọn họ khiến cho bà Trần cũng bắt đầu kinh sợ, trước đó bà ta cũng cảm giác được thân thể rất không thoải mái, vừa đau vừa ngứa, bây giờ lại bị bộ dáng của bọn họ làm cho sợ hãi.
“Nhanh, mau gọi 115, tôi phải đến bệnh viện”
Bệnh sởi này lan rất nhanh, ban đầu chỉ có ở phía sau lưng, hiện tại rất nhanh đã lan ra toàn thân.
Trên người Bà Trần từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng xuất hiện loại vấn đề này, cả ngày hôm nay cũng không ăn bậy thứ gì, khả năng duy nhất là bộ váy trên người này.
Tất cả mọi người không dám tới gần bà ta, Lạc Hiểu Nhã thấy cảm xúc của bà Trần có chút sụp đổ, mặc dù không thích bà ta nhưng vẫn tiến lên an ủi mà nói.
“Bà Trần, nơi này tương đối xa, bệnh viện gần nhất cho xe cứu thương đến cũng phải mất không ít thời gian, tài xế của bà ở cổng cổng hản là chưa đi, tôi đề nghị bà hiện tại đi đến bệnh viện luôn.
Nhưng bà cũng không cần quá lo lắng, bệnh sởi này nhìn qua cũng chỉ là bệnh mề đay bình thường thôi, để cho an toàn thì tốt nhất bà hãy mang bộ váy này đi kiểm tra, kiểm tra xem có phải nguyên nhân dị ứng”
Tốc độ lan ra của vết sởi quá nhanh, hơn nữa nhìn qua cũng rất nghiêm trọng, nói không chừng vải vóc váy có thành phần hóa học không tốt gì đó.
Bà Trần nghe thấy cô nói như vậy thì cũng đỡ lo lắng, bà ta cũng cảm thấy nguyên nhân của vết sởi trên người mình là do váy.
Thế là vội vàng bảo chủ nhà tìm bộ váy khác đến, bà ta trước hết thay bộ váy khác.
Lúc bà ta đi theo người hầu lên lầu, cũng không biết có phải quá hốt hoảng hay không, lòng bàn chân bị chệch với thang lầu một chút, trực tiếp ngã sấp “ba” một tiếng.
Lúc ngã xuống, hai cái đùi vì chống đỡ thân thể, vô ý bước một chút, kết quả bởi vì váy thật chặt, lại may không tốt lắm, phần đuôi cá từ chỗ bờ mông trực tiếp rách ra.
Việc càng mất mặt hơn là bà Trần còn đang đứng trên bậc thang, vốn đã đứng cao hơn với tất cả khách khứa trong bữa tiệc, hơn nữa lại thêm chuyện mới vừa gây sự chú ý, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người bà ta.
Cho nên bộ dạng bà ta ngã sấp xuống còn bị rách váy đều được khách khứa thu sạch vào đáy mắt.
Người hầu vội vàng dùng đồ vật che lại dáng vẻ chật vật của bà ta, đỡ bà ta đứng dậy.
Bàn tay của bà Trần đau nhói, trong nháy mắt vừa mới ngã xuống và ta cũng nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, lại thấy tất cả khách khứa ở đại sảnh tầng dưới đều ngây ngốc mà nhìn mình, dáng vẻ ngay cả nói chuyện cũng quên, trên mặt lập tức nóng bỏng.
Lần này bà ta mất hết thể diện đều do bộ váy này hại.
Bà Trần chưa từng bẽ mặt như thế, dưới sự che chở của người hầu, cũng không dám nhìn dưới lầu, bà ta như chạy trốn mà chạy vào khách phòng.
Sau khi bóng dáng của bà ta biến mất, mẹ Hoắc mới ngây ngốc mà bưng ly rượu lên nhấp một miếng, thở dài một cái: “Nếu tôi là bà ta, làm ra trò cười như vậy ở trước mặt mọi người thì chỉ sợ là nghĩ muốn đi chết luôn thôi.”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy lời nói của mẹ Hoắc, nhìn về phía bậc thang, khóe miệng có chút cong lên.
Bà Trần có muốn đi chết hay không thì cô không biết, nhưng hiện tại bà ta chắc chắn rất muốn giết chết An Bích Hà.
Trước đó cô còn nói với Hoắc Tùng Lâm sớm hay muộn thì An Bích Hà cũng sẽ tự mình tìm đường chết thôi, không nghĩ rằng báo ứng lại đến nhanh như vậy.
Tiếp xúc một lúc ngắn ngủi với bà Trần này, Lạc Hiểu Nhã có thể nhìn ra tính tình của bà ta rất tệ, so với mẹ Hoắc trước kia thì chỉ có hơn chứ không kém, An Bích Hà lần này phải nếm mùi đau khổ rồi.
Đám người Lạc Hiểu Nhã đoán không lầm.
Bà Trần đi đến bệnh viện trong đêm, đã chứng tỏ rằng nguyên nhân đúng là do vải của bộ váy gây ra dị ứng da.
Kết quả của bộ váy mà bà đưa đi kiểm tra cũng đã có.
Thời điểm “Khinh Hà” ra mắt bộ váy này, nói răng đã dùng thuốc nhuộm màu tự nhiên, màu sắc rất đẹp.
Bà Trần cũng vì thích thích màu sắc này nên mới mua bộ váy này.
Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy răng vải của bộ váy dùng thuốc nhuộm chất lượng kém, bao gồm mười mấy loại chất phụ gia hóa học, không biết trước khi bán ra thì đã dùng thứ gì để che đậy mùi, nhưng mà thật sự rất có hại với cơ thể người..