Gió khẽ rít từng hồi, bầu trời u ám xám xịt. Trời sắp mưa, như tâm trạng của cô gái trẻ.
Đường phố cứ vô tình diễn ra theo nhịp sống, không chút vương vấn tâm trạng của cô. Cũng phải thôi, bây giờ, Nhất Băng không muốn được thương hại. Những dòng nước mắt cứ mãi rơi xuống gò má trắng hồng.
Nếu lúc đầu cô không chọn đến chỗ của Thái Kiệt, có lẽ cũng không thảm thương như lúc này. Giá như cô đến chỗ Đình Hạo, có lẽ hắn sẽ có bất ngờ nào đó làm cô hạnh phúc. Khoan đã…Đình Hạo! Cô đã quên mất Đình Hạo rồi!
Nhất Băng vội rút điện thoại, quả nhiên có tin nhắn mới. Cô vội chạy đến chỗ hẹn với hắn. Trong lòng thầm cầu nguyện có thể đến kịp. Cô thật sự cảm thấy có lỗi với hắn!
**
Khuôn mặt phong trần kia lộ rõ vẻ chán nán, thở dài không biết bao nhiêu lần. Có lẽ hắn đã trông đợi quá nhiều.
Đám vũ công mà hắn thuê cũng bắt đầu mệt mỏi.
“ Cậu Thất! Tôi thấy đã quá giờ hẹn lâu rồi, trời cũng sắp mưa. Tôi nghĩ là…”
Thất Đình Hạo bước đến chỗ tên vũ công kia, đập tay lên vai người đó:
“ Tôi hiểu, các anh về đi!”
Những người vũ công cứ như thế đi về, một số người còn quay lại nhìn hắn thương xót. Không biết cô gái nào lại vô phước không trân trọng một người con trai tốt như thế này cơ chứ!
**
Đình Hạo đến lấy chiếc hộp có cặp dây chuyền. Quay lưng bỏ đi, được hai bước, hắn quay lại, ánh mắt ánh lên tia hi vọng cuối cùng. Sau lưng chỉ là dòng người tấp nập, cô vẫn chưa đến!
Hắn lê bước chân mệt mỏi…
“ Đình Hạo!”
Cô gái với mái tóc rối vì gió và chạy hết tốc lực, chưa kịp để tim đập ổn định đã gọi to tên hắn.
Đôi mắt u ám của hắn lại sáng lên, Đình Hạo quay phắt lại. Nhìn cô rồi phì cười.
Chợt vầng trán của tên điển trai lộ ba vạch đen khi thấy chiếc mũi thanh tú đỏ hoe, khoé mắt còn đọng lại những giọt lệ sầu. Cô khóc!
Chết tiệt! Ai dám ăn hiếp người con gái hắn yêu chứ.
Đình Hạo chậm rãi bước đến, dang tay ôm cô vào lòng. Không quyến rũ, không mê hoặc, chỉ có sự yêu thương khôn xiết làm cô cảm thấy bình an.
“ Đừng buồn! Đã có tôi!”
Nhất Băng tựa vào bờ vai rộng của hắn, những dòng nước mắt bất giác lại rơi xuống, không biết là nước mắt hạnh phúc hay sầu đau, chỉ biết nó cứ hoài tuôn ra, ướt đẫm mảng áo của người nào đó.
Thất Đình Hạo vỗ nhẹ bờ vai của Nhất Băng như an ủi.
Gió cứ xào xạc thổi, lá cây nhẹ nhàng rơi. Tâm trạng hai con người nhẹ bỗng như những chiếc lá kia, nhưng tận đáy lòng lại có chút luyến tiếc nào đó mãi cũng không xác định được.
Khẽ rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn, cô gượng gạo lau dòng nước mắt đã thành vệt trên gò má cô. Lấy chút bình tĩnh, cô bật ra tiếng nói nghèn nghẹn:
“ Tôi xin lỗi, đã để cậu chờ!”
“ Không sao, Tiểu Băng đến là tôi vui rồi!”
“ Gọi tôi đến có chuyện gì…”
“ Haizz, bây giờ là chuyện gì thì cũng đâu bất ngờ được nữa.”
“ Là lỗi do tôi!” - Nước mắt Nhất Băng lại phủ đầy đôi mắt trong trẻo một lần nữa.
Tim hắn bỗng nhói đau như có ai bóp chặt. Nhìn cô đau khổ như vậy, hắn thật sự không nỡ.
Thất Đình Hạo nhẹ nhàng đưa tay lau dòng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của cô. Nhất Băng để yên, không chút kháng cự, có lẽ cô đã quá mệt mỏi hoặc cô thích cái cảm giác yêu thương chân thành này, không chút giả dối, không màng danh lợi.
Khoảng cách giữa hai gương mặt ngày càng gần thêm, hơi thở nhẹ như không. Khung cảnh xung quanh như lắng đọng, đón chờ một thời khắc yêu thương thiêng liêng nào đó. Tất cả đều diễn ra trong vô thức…
1mm! Nụ hôn đầu tiên của cô sắp bị hắn lấy mất. Như chợt choàng tỉnh trong cơn mụ mị, cô khẽ giật mình, nghiêng mặt né tránh ánh mắt u mê của hắn.
Hắn cũng chợt nhận ra. Hai gương mặt nóng ran, đỏ lên vì xấu hổ. Tim đập liên hồi, không theo một khuông nhịp nhất định. Chỉ một chút nữa thôi!
Thất Đình Hạo lấy ra cặp dây chuyền từ chiếc hộp vẫn đang cầm trên tay. Hắn nói tất cả những gì tận đáy lòng mình với ánh mắt kiên định nhưng tràn ngập yêu thương:
“ Nhất Băng! Lúc mới gặp cậu, tôi đã rất thích cậu, tôi thích từng cử chỉ, cảm xúc hằng ngày của cậu. Tôi thích cậu tới mức phát ghen khi thấy cậu đi với người con trai khác. Cho đến ngày hôm nay, tôi tỏ tình với cậu, mong muốn cậu sẽ trở thành bạn gái của tôi. Nhưng bây giờ, tôi lại có ý định khác. Tôi yêu cậu, tôi muốn là người đem lại hạnh phúc cho cậu. Không cần cậu ở bên tôi, tôi chỉ mong được thấy cậu cười. Nên, hãy để tôi làm tròn ý nguyện của mình, hãy để tôi là người đem lại hạnh phúc cho cậu. Tôi xin cam đoan sẽ không bao giờ để cậu khóc. Thật đấy! Chỉ mong cậu sẽ chấp nhận để tôi xoá bỏ những đau thương trong lòng cậu bây giờ và cả sau này. Nhất Băng! Anh yêu em!”
Người Nhất Băng bỗng chốc cứng đờ. Hắn đang làm gì? Đang tỏ tình với cô sao. Tim cô lại vô thức đập loạn nhịp. Sao lại chân thành đến vậy, chân thành đến mức làm cô rung động, nước mắt chực trào ra. Cô đã cảm nhận được tình yêu thật sự ở cái con người kia, nhưng hình như tim cô không có phản ứng. Một sự thật chắc sẽ làm cho hắn đau khổ suốt đời: “ Cô không yêu hắn!”.
Cặp dây chuyền Đình Hạo cầm trên tay lại khẽ đung đưa theo gió, giờ phút nào cũng có thể tuột khỏi bàn tay của hắn, nhưng hắn lại bất giác nắm chặt. Dù thử thách nào, chông gai nào, khó khăn nào, hắn vẫn sẽ bảo vệ tình yêu của hắn và cô, dù có phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh.
Nhất Băng cuối đầu nói ấp úng, bàn tay nhất thời run bật:
“ Đình Hạo, thật sự là…tôi…”
Thất Đình Hạo chợt nhoẻn cười, nói giọng ôn nhu:
“ Cậu cứ suy nghĩ, tôi sẽ không ép buộc. Hãy thuận theo tự nhiên. Nhưng cậu hay tin, tình yêu tôi dành cho cậu là chân thành, tôi sẽ chờ đợi cậu…”. Hắn lại nói tiếp, với giọng điệu thoải mái hơn: “ Thôi tối rồi, lên xe, về nhà!”.
Nhất Băng chợt ngẩng đầu lên, mỉm cười. Cái tên ngốc này, khi nào mới trưởng thành đây!
Chiếc xe hoà vào dòng xe tấp nập.
Bàn tay con người lạnh lùng nào đó vô thức nắm chặt. Cả anh cũng không hiểu tại sao mình lại có hành động này.
Tên Thái Kiệt đó kêu anh đến quán Bar xem trò hay, cuối cùng lại xem cái cảnh thê lương anh và chàng. Còn tái diễn lại cái màn tát hung tợn đó. Anh nghĩ sau chuyện đó trong lòng cô rất buồn, liền đến rủa tên Thái Kiệt kia mấy câu rồi bỏ đi tìm cô. Định sẽ dằn mặt cô ham lợi để rồi giờ đau khổ, trên thực tế thì muốn đến để cô thoải mái khóc trước mặt hắn, phần để cô quên đau khổ phần để hắn cảm thấy thoả mãn vì cái tát hôm nọ.
Nhưng thật không ngờ là cô thật quá cao tay, thay tình nhân như thay áo. Chỉ trách anh một chút mủi lòng. Là anh đã hạ thấp cô rồi!