Sau hổi lâu suy nghĩ, Nhất Băng quyết định về nhà thay đồ đến chỗ hẹn mà tờ giấy đã nói. Trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an.
Chỗ hẹn là một khu đất trống nằm trong một khu dân cư mới xây, cách chỗ cô ở khoảng 20km. Vì là một khu mới nên khá vắng nhà và người ở, nhìn rất hoang vu.
*
Bắt taxi bên đường, cô nhanh bước vào. Điềm tĩnh chống cằm ngắm khung cảnh chuyển động nhanh trước mặt. Như một cuốn phim được tua nhanh về cuộc sống hằng ngày, trong lòng cô bỗng nao nao khó tả.
Đến nơi, nhìn xung quanh một lượt, trong lòng Nhất Băng bỗng cảm thán: “ Thật thanh bình!” Có điều, nhìn dòng sông đang chảy xiết cách đó chừng 6, 7 mét, cô bất giác rùng mình.
Nhất Băng chậm rãi đến chỗ ống cống cách cô không xa ngồi nghỉ chân và cũng để chờ Đình Hạo. Thật quái lạ, thường ngày Đình Hạo rất đúng giờ, tại sao hôm nay hắn lại đến muộn, hơn nữa, biết kể từ chuyện hôm đó, cô rất sợ nước, tại sao lại hẹn cô đến chỗ như vậy. Nhất Băng chợt đứng dậy, như nhận ra điều gì đó. “ Đúng rồi, bình thường Đình Hạo luôn luôn nói thẳng với mình, sao lại nhờ một người xa lạ như vậy!”. Nhất Băng vội đi khỏi nơi hẹn thật nhanh.
“ Bộp!” - Tiếng va chạm to vang lên, cây gậy gỗ bằng cổ tay của người lớn đập thẳng vào ót cổ của cô một cách dứt khoát, Nhất Băng chưa kịp la lên đã ngất lịm. Sau ót rỉ ra chút máu.
**
Nhất Băng cảm thấy rất khó thở, tay chân bất động khó chịu. Cố mở đôi mắt đã nhắm nghiền hồi lâu, cảnh vật xung quanh dần dần hiện ra trước mặt. “ Không xong rồi!” – Cô chợt cảm thán, lồng ngực bỗng chốc đập mạnh. chân cô đã bị trói chặt, và cả người đang nằm lên đênh trên mặt nước. Chỉ cần nghiêng người thôi là sẽ mất thăng bằng và không ngoi lên được nữa. Thân thể Nhất Băng bỗng chốc cứng đờ, cố giữ làm sao để không bị chìm xuống, nhưng dòng nước chảy xiết vô tình, người cô đập vào tảng đá bên sông, mất thăng bằng chìm xuống nước.
Cô dùng toàn bộ sức lực, cố ngoi lên mặt nước kêu cứu thật to. Nhưng tên người xấu này đúng là có sắp xếp trước, chọn một chỗ vắng người thế này. “ Lần này mình tiêu thật rồi” – Suy nghĩ tiêu cực khiến Nhất Băng buông lơi, mặt bản thân chìm dần trong dòng nước.
Hình ảnh cuối cùng cô thấy vẫn là cái dáng người quen thuộc, hơi ấm thân thương đó…
**
Khung cảnh hiện ra mờ nhạt rồi rõ dần, Nhất Băng chợt chồm người dậy ho lấy ho để. Nước từ trong miệng túa ra.
Cô cố gắng nhìn rõ tất cả, mọi sự ngạc nhiên đều tập trung về con người vừa mới cứu cô, Tiêu Dịch Thành! Nhất Băng gượng ngồi dậy, mắt mở to không tin nổi, ấp úng nói:
“ Anh…anh…tại sao lại ở đây…”
“ Em nói chuyện với ân nhân của mình như thế sao?”- Vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên, cất giọng nói nhẹ như không.
Nhất Băng chợt sững người, không tự chủ đơ trong vài giây.
“ Anh…là anh cứu tôi sao?”
“ Phải thì sao mà không phải thì sao.”
Nhất Băng vẻ mặt thất thần, lắc đầu liên tục:
“ Không thể nào…không thể nào…”
Dịch Thành khẽ nhăn, nhìn cô:
“ Đối với em tôi xấu xa đến vậy?”
Nhất Băng lại đơ người, suýt chút nữa thì cô đã nói ra: “ Còn xấu xa hơn anh nghĩ đấy!”. Nói thế nào thì cũng không tin được người cứu cô lại là cái tên xấu xa lạnh như băng kia. Nhưng không thể phủ nhận tim cô bây giờ đập rất nhanh, không phải là vì thiếu oxi mà là vì…mất máu! Cô đang rung động sao?
Nhất Băng chợt nhớ lại câu nói đầy ẩn ý của anh trong buổi tiệc hôm ấy: “ Nếu là tôi cứu em, em có yêu tôi không?”. Anh cứu cô, cô cảm giác rất thân thuộc như không phải là lần đầu, không lẽ, lần trước, anh cũng cứu cô…
Cô khẽ lắc đầu. “ Không thể nào, người ta đã có bạn gái rồi mà…”
Cô quay sang nói:
“ Cảm ơn anh đã cứu tôi, xin phép…”
Nói rồi, cô cố gắng đứng dậy, nhẹ nhàng cúi chào anh rồi đi ra đường lớn đón taxi. Vừa xoay lưng bước đi tim cô lại sững một nhịp vì giọng nói của ai đó:
“ Cô nghĩ với bộ dạng thế này thì có thể đi về được sao? Lên xe đi, tôi đưa về!”
Nhất Băng quay lại, ấp úng:
“ Tôi… tôi tự về được rồi…”
“ Không nói nhiều…lên xe đi” – Anh nói kèm theo ánh mắt sắc lạnh hơn.
Nhất Băng đành ấm ức lủi thủi lên xe.
**
Nhìn bóng xe lướt đi, cô gái đứng trong bụi cây quan sát nãy giờ khẽ nắm chặt bàn tay. Đôi mắt hừng hừng tức giận, nghiến răng phát ra từng chữ:
“ Nhất Băng, xem như mạng mày lớn nhưng đợi đi, lần sau mày có thoát được không?”
Cô gái ấy hậm hức bước lên chiếc xe thể thao màu đen rồi mất hút trên con đường vắng.
**
Ngồi trên xe, tim Nhất Băng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Làm sao được đây, ngồi bên một con người khí chất mạnh mẽ như thế thì làm sao mà không hồi hộp được. Nhưng có nhiều điều cô còn thắc mắc, Nhất Băng quay sang Dịch Thành:
“ Sao anh biết tôi ở đây mà tới cứu chứ.”
“ Tình cờ”- Anh trả lời cộc lốc.
Nhất Băng ừ hử vài tiếng rồi im luôn. Suốt chuyến không dám nhìn anh một lần.
**
Dịch Thành khẽ đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh mình, tim chợt xao xuyến khó tả. Sao cô lại ngốc đến mức bị người ta lừa mà không hay biết. Nếu không phải anh vô tình thấy cô và thêm một chiếc xe thể thao đen theo dõi đằng sau thì có lẽ giờ này trên trời sẽ có thêm một ngôi sao tên Nhất Băng rồi.
Nhưng rồi, anh lại khẽ nhăn mặt. Nhưng suy nghĩ này, không được phép xuất hiện trong đầu anh. Ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh tanh trở lại, anh không nhìn cô thêm một lần nào.