Tổng Tài! Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 7: Anh đe doạ cô?



Lại ba tiếng trống ra chơi vang lên quen thuộc. Cô và Uyển Nhi đang tám chuyện ở căn tin. Rồi cả hai đang nhận ra có một đám đông đi tới. Nói là đám đông cũng không phải, mà là một người và rất nhiều fan hâm mộ theo đuôi.

Cô lướt nhìn đã nhận ra Thất Đình Hạo, trong lòng có chút thắc mắc.

Thất Đình Hạo đưa tay đẩy đám người phiền phức xung quanh ra, đi đến phía cô. Bao nhiêu ánh mắt ganh tị đổ vào Nhất Băng.

“ Cậu đến đây làm gì?” – Cô nói lạnh lùng.

“ Nhất Băng, từ nay tui sẽ làm vệ sĩ kiêm ni tồ* cấp cao cho bà.” - Hắn nói.

[ni tồ: nô tì.]

Nhất Băng và Uyển Nhi trố mắt ngạc nhiên.

“ Cậu…cậu nói thật hả?”

“ Ưm!”

“ Không hối hận?”

“ Sẽ không bao giờ!”

“ Vậy tốt rồi, xéo khỏi mắt tôi ngay. Cậu thật phiền phức!”

“ Tại sao?”

“ Cậu phải nghe lời, bây giờ, cậu là ni tồ của tôi!”

Đình Hạo ngậm ngùi cắn răng quay đi. Bị cô chơi một vố thế, đắng!

Uyển Nhi thấy rất mắc cười, lại nể phục cô bạn. Làm nhiều người phải đổ gục như vậy.

“ Hình như tên Thất Đình Hạo đó thích bà thật đấy! Nên cho hắn một cơ hội đi, không ai có diễm phúc này như bà đâu!”

“ Bà nghĩ gì vậy, trong lòng tui chỉ có một người duy nhất thôi, không thể chứa thêm ai nữa.” - Nhất Băng nói giọng với ánh mắt thoàng nét buồn.

“ Cái tên Quý Cung Đằng đó đâu đáng để bà trân trọng như vậy. Bà không nhớ chuyện hắn đã bỏ mặc bà rồi để bà ngất xỉu giữa đường à!”

“ Bà thôi đi cho tui!”- Nhất Băng hét. Rồi thấy mình hơi quá, cô nhẹ giọng “ Tui xin lỗi!”

Uyển Nhi nhoẻn cười:

“ Tui hiểu mà. Nhưng bà cũng phải xem xét lại tình cảm của bà dành cho cha đó có xứng đáng không. Đừng tự làm mình đau khổ nha!”

“ Tui biết rồi, cảm ơn bà!”

Tiếng trống vào lớp kết thúc cuộc nói chuyện của cả hai.

**

Ra về, hắn nhất quyết che ô cho cô ra cổng trường dù không được cô đồng ý nhiều lần. Tất nhiên cặp đôi này đã gây ra không biết bao sự chú ý của giờ tan tầm, chắc là ngày mai sẽ trở thành chủ đề chính của mọi bàn tán rồi.

Nhất Băng ngượng không chịu được, bất ngờ hơn nữa là cái tên Đàm Thái Kiệt đang đứng bên xe thể thao của anh ta, anh mắt toát chút giận dữ.

Rõ ràng là có sắp xếp!

Đình Hạo ném anh mắt đầy thách thức và có chút đắc ý đến Đàm Thái Kiệt. Thái Kiệt cười nhếch mép, tỏ ý khinh thường.

Nhất Băng từ từ tiến đến chỗ Thái Kiệt và đi ngang qua anh, không chút để ý. Thái độ này làm anh khó chịu, nhưng tên kia thì trong lòng đắc ý cực độ.

Đàm Thái Kiệt nhanh chóng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Nhất Băng. Hắn ngạc nhiên trố mắt nhìn, ném ánh mắt đầy phẫn nộ đến tên họ Đàm kia.

“ Anh kia! Anh làm gì vậy, thả tay Nhất Băng ra!”

“ Cậu có quyền gì?”

“ Tôi là bạn trai của Nhất Băng”

“ Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy!”

Cô ngạc nhiên, rồi lại thở dài trước hai con người đang hoang tưởng kia.

“ Hai người thôi đi! Ai là bạn trai, ai là chồng sắp cưới chứ. Các người hư cấu vừa vừa thôi!”

Đàm Thái Kiệt kéo Nhất Băng tiến về phía xe anh

“ Theo anh!”

“ Tôi phải về nhà!”

“ Không cần”

“ Tại sao chứ?”

“ Bố mẹ em đồng ý cho em đi với tôi”

Nhất Băng không tin vào câu nói của Thái Kiệt nữa, đôi mắt mở to, trong lòng trách thầm phụ mẫu của mình “ Sao bố mẹ có thể cho con đi cùng với con người này được cơ chứ!”

Thế là Đàm Thái Kiệt ung dung đưa cô đi. Chỉ tội cho Thất Đình Hạo ngây người ra đó, trong lòng ức chế cực độ.

**

Đình Hạo vừa bước vào sân nhà đã nghe tiếng cãi lớn. Vẫn là cuộc cãi cọ của bố mẹ hắn. Còn nghe đâu họ sắp li hôn nữa.

“ Anh im đi! Tôi không muốn nghe anh nói nữa!”

“ Cô có quyền gì mà nói tôi vậy!”

Rồi tiếng cãi cọ im bặt khi Đình Hạo đi qua. Có lẽ bố mẹ không muốn hắn thấy cảnh họ cãi nhau như thế này.

Ngồi xuống giường, hắn cảm thấy mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi khi hằng ngày phải khoác lên mình cái vỏ bọc mạnh mẽ, phong lưu. Ai biết được trong lòng hắn lạnh lẽo, cần tình thương đến thế nào.

Nhất Băng xuất hiện như một mặt trời nhỏ sưởi ấm tâm hồn hắn, lần đầu tiên trong lòng hắn thấy ấm áp như vậy. Hắn muốn cô mãi bên hắn, một giây cũng không rời xa hắn. Nhưng có lẽ ước mong ấy quá xa vời…

**

Trên chiếc xe thể thao đỏ chói, mặt Nhất Băng lạnh tanh, trong lòng bực bội khó chịu.

“ Anh định đưa tôi đi đâu!”

“ Tôi đang đói!”

“ Làm ơn nói chuyện liên quan tí được không?”

“ Đi ăn!”

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Quốc sang trọng. Nổi bật hơn khi đối diện một toà nhà cao chọc trời, lừng lẫy sáng chói.

“ Hẳn là một tập đoàn rất hùng mạnh” – Cô nghĩ thầm.

Nhìn thấy cô thờ người nhìn toà nhà quen thuộc. Thái Kiệt nói, phảng phất ý cười

“ Em không biết Tiêu Thị?”

“ Không!”

Thái Kiệt bỗng cười lớn

“ Anh từng nghe về thành tích nổi trội của em. Nhưng đến Tiêu thị còn không biết thì xem ra phải coi lại rồi!”

Nói rồi, anh kéo tay Nhất Băng vào nhà hàng. Cô có chút thắc mắc: “ Tiêu thị rốt cuộc là gì vậy!”

**

Cả hai ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, món cũng đã gọi đầy đủ.

“ Để anh nói một chút cho em về Tiêu thị nhé!”

“ Tôi không có hứng thú!”

“ Thôi nào, để có cái nói với người ta khi họ hỏi em về tập đoàn này!”

Nhất Băng khẽ gật đầu.

“ Được rồi!”

“ Đây là tập đoàn có thể coi mà lừng lẫy thế giới. Với chi nhánh khắp năm châu, ai ai cũng biết cho dù là đứa học sinh. Tiêu thị được biết đến cũng nhờ Tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao, vực dậy từ một công ty trên bờ vực phá sản mà phát triển được như bây giờ. Vị tổng tài này còn rất điển trai nhưng lại lạnh lùng, là tiêu điểm của biết bao cô gái đấy. Không chừng khi em gặp còn bị hút hồn!”

“ Thật sự, nổi tiếng như vậy sao?”

“ Tất nhiên rồi. Nếu may mắn, có thể gặp cậu ấy một lần!”

Đàm Thái Kiệt bỗng dứt lời, mắt tập trung ra phía cửa. Anh chợt giơ tay như ra hiệu

“ Này, Dịch Thành!”. Rồi quay sang nói với Nhất Băng: “ Xem ra hôm nay em may mắn thật rồi.”

Một dáng người điềm tĩnh bước vào. Cô chợt lạnh sống lưng, con người tên Dịch Thành đó, sao lại toát ra cái khí chất lạnh lẽo đến vậy.

Cô chợt ngồi im, hai tay xoắn vào nhau, không dám nhìn thẳng vào anh.

“ Dịch Thành, cậu ngồi xuống đây!. Thái Kiệt nói với Nhất Băng: “ Giới thiệu với em, đây là Tổng giám đốc của Tiêu thị - Tiêu Dịch Thành”

Cô ngước mặt lên, rồi trơ mắt không thể tin nổi: “ Cái tên này…là Tổng Tài quyền lực gì đó sao, không thể nào. Một người như vậy…’

Thấy Nhất Băng ngồi đơ ra, Thái Kiệt cất tiếng nói:

“ Nhất Băng, em sao vậy. Bị hút hồn thật à?”

“ Anh đừng có nói bậy!”

Dịch Thành lạnh lùng đưa tay đến trước Nhất Băng, không một chút biểu cảm

“ Rất vui được gặp cô, tôi là Tiêu Dịch Thành. Cô là…”

“ Hứa Nhất Băng” – Không để anh nói hết, Nhất Băng đã giúp anh trả lời.

“ Cô và Thái Kiệt có quan hệ gì?!”

“ Chúng tôi đang tìm hiểu!” – Thái Kiệt nói nữa đùa nửa không.

Miệng Dịch Thành khẽ cong lên.

Sau đó, anh và Thái Kiệt ung dung nói chuyện, toàn những vấn đề cô không hiểu. Nhất Băng chỉ cắm cúi ăn cho hết phần ăn của mình. Hai con người kia cũng thật là, cô ngồi sờ sờ thế mà xem như không khí vậy!

“ Xin phép tôi đi nghe điện thoại!” – Câu nói chứng tỏ sự có mặt của Nhất Băng vang lên.

“ Được rồi, em đi đi” – Thái Kiệt nói ôn nhu.

**

Cô vào nhà vệ sinh, rửa mặt. Trong lòng còn không hết ngỡ ngàng. Giờ cô mới hiểu tại sao tên đó lại toát ra khí chất đáng sợ đến vậy.

Lấy lại tinh thần, cô vội bước ra. Nhưng khuôn mặt lại va vào lồng ngực rộng lớn của ai đó. Cô ngước lên, định chửi tên đó thì mắt chữ O mồm chữ A, nói ấp úng

“ Tiêu … Dịch… Thành!”

Anh như không chú ý đến thái độ của cô, buông lời nói nguy hiểm, sắc bén

“ Cô thật sự rất tài giỏi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.