Hoắc Thiên Kình, sở hữu dòng dõi mười tỉ, thủ lĩnh giới kinh doanh, hơn tuổi ba mươi nhưng lại một thân một mình. Đồng Tích, mất cả cha lẫn mẹ, năm 12 tuổi bị Hoắc Thiên Kình dẫn vào Hoắc gia, trở thành cháu dâu tương lai của Hoắc Thiên Kình. Một trưởng bối, một cái vãn bối. Ở trong mắt Đồng Tích, Hoắc Thiên Kình vĩnh viễn cao cao tại thượng, không thể với tới. Cô kính anh, sợ anh, cẩn thận vẫn duy trì khoảng cách với anh, cung kính kêu anh một tiếng ‘chú ba’.
Chính là…… Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này bắt đầu thận trọng từng bước. Dụ hoặc cô, trêu chọc cô, dùng mọi thủ đoạn gây xích mích trái tim thiếu nữ non nớt của cô. Khi môi đàn ông gợi cảm hôn lên môi cô, cô mới giật mình hoảng muốn chạy trốn. Anh bá đạo gông cùm xiềng xích cô, “Đồng Tích, em là người phụ nữ mà Hoắc Thiên Kình tôi coi trọng, trốn không thoát!” Cô muốn khóc, “Nhưng mà, tôi…… Tôi là vợ của cháu trai anh……”
“Xóa hai chữ ‘cháu trai ’ đi!”…………
…… Người đàn ông này, tâm tư thâm trầm, không thể đoán trước. Đồng Tích cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình liền trở thành con mồi của anh. Cô chỉ biết là…
… Cảm giác đi trước tính kế một bước, dụ dỗ ngã vào vực sâu, cực kỳ không ổn! Hơn nữa, sao cô có thể tiếp nhận một người ước hơn mình cả chục tuổi làm bạn trai? ————
Bình luận truyện