Tống Tâm

Chương 21



Vậy mình tới tìm hắn để làm gì ta?

Đúng, tăng cường chút tình cảm... Còn cụ thể làm sao mà tăng cũng chưa hề nghĩ tới...

Ánh mắt Tống Tâm nhẹ nhàng xem trái ngó phải, ngượng ngùng đi vào. Nghiêm Thiệu để sách xuống, đưa tay sờ tóc cậu, cuốn cuốn chúng trên ngón tanh mình rồi lại thả ra.

"Vẫn mềm như vậy." Nghiêm Thiệu nói.

Tống Tâm ánh mắt khẽ sáng, cũng khen lại một câu: "Anh mang kính thật là đẹp trai..."

"Thật sao", Nghiêm Thiệu hỏi, "Vậy tôi có thể mang nó hôn tóc em một chút không?"

Tống Tâm không tự chủ mà đỏ mặt, bé ngoan cúi đầu cho hắn thân thân, rồi nhanh chóng cứng rắn nói sang chuyện khác: "Anh đang đọc sách gì vậy?"

"Giải trí một chút thôi." Nghiêm Thiệu gấp sách lại đẩy qua, Tống Tâm tò mò nhìn, trên mặt bìa viết là "Hồi ức như nước niên hoa"*. Cậu mới chỉ nghe qua tên quyển sách này, đang muốn hỏi nội dung thì Nghiêm Thiệu đã nói: "Thời gian không còn sớm."

*tui để nguyên qt thế nhé, chẳng biết cuốn gì, nếu có thật các cô cmt cho tui biết nhé:x

Hắn lấy kính xuống, đặt ở sách một bên, đi tới cạnh Tống Tâm, đột nhiên khom lưng ôm ngang cậu lên. Tống Tâm bất ngờ kêu một tiếng, đột nhiên bị bế bổng lên khiến cậu sợ, vội vã ôm lấy cổ Nghiêm Thiệu.

Nghiêm Thiệu cong khóe miệng: "Vừa nãy em không trả lời, vậy tôi có thể ngầm thừa nhận là em đồng ý không?"

Tống Tâm vì tự mình ôm hắn mà ngượng lắm rồi, muốn thả ra mà lại chẳng biết để tay vào đâu, tim đập bịch bịch loạn tung tùng phèo. Thật lâu sau, cậu mới nhỏ giọng nói: "Trước tiên thả em xuống dưới đã..."

Cậu bị hắn thả trên giường, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Nghiêm Thiệu nhíu mày, đưa tay cởi nút áo của mình, mở được hai nút, Tống Tâm lồng ngực rắn chắc chậm rãi lộ ra, tuy rằng nửa ẩn nửa hiện, nhưng là có thể nhìn ra là khác xa với thể trạng của mình. Cậu hít vào một hơi, che mặt: "Anh làm gì đó.."

"Thay áo ngủ, " Nghiêm Thiệu rất tự nhiên trả lời, "Tôi nghĩ trước mặt em tôi hẳn là không nên che giấu mới phải."

Lời này quá quen tai, lúc hắn giúp cậu thay quần áo cũng nói như vậy... Tống Tâm lại nghĩ tới xúc cảm khi bàn tay hắn đặt trên eo, lập tức xấu hổ, hốt hoảng nhìn nơi khác, cuối cùng lén lút đi dần ra cửa.

Vẻ mặt Nghiêm Thiệu có chút thất vọng: "Tống Tâm?"

"Em, em cũng về phòng thay áo ngủ đã..." Tống Tâm vốn định chạy, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã không tự chủ sửa sang ý khác.

Cậu thay đồ mất năm phút, thay xong cứ ở trong phòng đi qua đi lại, hận không thể xuống lầu chạy một vòng để bình tĩnh chút. Cậu hít sâu mấy hơi, nhủ thầm mình nên tỉnh táo một chút, nếu đã đồng ý thì không nên nuốt lời, không phải chỉ ngủ một giấc thôi hả có gì quá lắm đâu...

Làm xong công tác tư tưởng cậu mới dám sang phòng Nghiêm Thiệu. Chỉ có vài bước chân mà cậu đã nghĩ xong rất nhiều chuyện: Tiểu Du sáng mai sẽ sang gõ cửa phòng mình, nếu như bị phát hiện hẳn sẽ không tốt lắm đâu... Thế nhưng cận dậy sớm hơn Tiểu Du, Nghiêm tiên sinh còn dậy sớm hơn cả cậu... Vậy hình như phát triển nhanh quá rồi? Nghe có vẻ rất gượng gạo..

Đến trước cửa, cậu cũng không định thay đổi chủ ý, Nghiêm Thiệu nghe tiếng bước chân, gọi tên cậu một tiếng. Tống Tâm mặc áo ngủ trắng, cổ áo và ống tay rộng rãi làm lộ ra xương quai xanh và cổ tay nho nhỏ, sợi tóc mềm mại thuận theo mà buông xuống, trực tiếp mà đem "thẹn thùng" và "thấp thỏm" viết rõ trên mặt, cứ như cậu là con nai ngỏ chuẩn bị liều mình mà lao vào hang sói không bằng. Cậu dường như nhận ra nên cố gắng che giấu tâm tình của mình, ho khan một cái, gật gật đầu với Nghiêm Thiệu.

Nghiêm Thiệu đưa tay ra. Đèn lớn trong phòng đã tắt, ngọn đèn nhỏ đầu giường phát ra ánh sáng ấm áp. Tống Tâm bất an ngồi trên giường, còn không dám đắp chăn, mất một lúc mới dám dịch tới, cuốn chăn che nửa người dưới.

Nghiêm Thiệu có ý đồ xấu mà miết vành tai nóng của cậu, rồi lần đến mặt nhéo mũi cậu. Tống Tâm sợ kéo chăn kín mít, lại nhận ra thế là thất lễ liền kéo chăn xuống lộ ra hơn nửa khuôn mặt, dùng đôi mắt dịu dàng theo dõi hắn.

"Em có thể nằm sang phía tôi này, chỗ tôi ấm hơn." Nghiêm Thiệu suy tư nhìn kỹ cậu, lại nói, "Tôi sẽ không làm gì em cả, chỉ muốn ôm em thôi. Nhưng nếu em cứ ra vẻ trốn tránh vậy..., em cứ tiếp tục trốn nữa, tôi nghĩ tôi sẽ có ý tưởng khác."

Tống Tâm chớp mắt mấy cái: "Em làm sao?"

Nghiêm Thiệu: "Lôi kéo người ta phạm tội."

Tống Tâm kéo chăn kín, nghẹn ra một câu: "Vậy em sẽ chạy trốn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.