Tống Thì Hành

Chương 113: Hai vị Đế cơ (Thượng)



Ngay từ lúc xe ngựa kia xuất hiện, Lý Dật Phong liền thay đổi sắc mặt.

Không đợi Ngọc Doãn kịp phản ứng, anh ta bước nhanh về phía trước, hướng về phía hai nữ nhân hành lễ:

- Không ngờ Mậu Đức Đế Cơ, Nhu Phúc Đế Cơ cũng ở đây, thật thất lễ, xin thứ tội.

Mậu Đức Đế Cơ? Nhu Phúc Đế Cơ?

Ngọc Doãn liền sửng sốt!

Tên Mậu Đức Đế Cơ hắn chưa từng nghe qua.

Tuy nhiên Nhu Phúc Đế Cơ, chính xác thì hắn nghe nói qua rồi…

Tương truyền thời Tĩnh Khang, Nhu Phúc Đế Cơ bị người Kim bắt đi, sau khi Triệu Cấu đăng cơ chợt có một nữ nhân tự xưng Nhu Phúc Đế Cơ, từ nước Kim lánh nạn đến đây. Thời điểm Nhu Phúc Đế Cơ bị bắt, không quá mười bảy tuổi. Khi quay về Tống đã qua nhiều năm, thế cho nên Triệu Cấu không biết người tự nhận là Đế Cơ này là thật hay giả. Mãi đến sau này, Vi hậu mang tin tức về Tống, rằng Nhu Phúc Đế Cơ ở nước Kim đã chết nhiều năm rồi, kết quả là, một âm mưu động trời bị vạch trần, Nhu Phúc Đế Cơ lúc đó trở thành một chuyện cười được lưu truyền.

Ngọc Doãn đã từng nghe về câu chuyện xưa đó, cho nên nghe tên Nhu Phúc Đế Cơ, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Chỉ thấy trước mắt là một nữ nhân, khờ khạo ngây ngô, lúc nói chuyện tuy có chút kiêu ngạo, nhung cũng không gây ác cảm cho người khác.

Cô gái đó là Nhu Phúc Đế Cơ sao?

Ngọc Doãn trong lúc nhất thời, có chút giật mình.

Mà Mậu Đức Đế Cơ đứng bên cạnh liếc nhìn thiếu nữ, nhẹ giọng nói:

- Huyên Huyên, chớ có vô lễ!

Thiếu nữ dường như rất nghe lời tỷ tỷ, lè lưỡi, thì thầm bên tai Mậu Đức Đế Cơ hai câu, Mậu Đức Đế Cơ kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, trên gương mặt tuyệt thế tao nhã nở nụ cười.

- Đại Lang, đã lâu không gặp!

Mậu Đức Đế Cơ khẽ chào Lý Dật Phong:

- Hôm trước Ngũ ca còn nói đã lâu không thấy Đại Lang, hơi có chút nhớ đây…

Lý Dật Phong vội hỏi:

- Hôm khác nhất định sẽ đến quấy rầy, kính xin tẩu tẩu xin lỗi thay.

Mậu Đức Đế Cơ mỉm cười, nụ cười này khiến mọi thứ trước mắt sáng bừng lên. Lúc này bầu trời đen kịt, trên cửa đình treo một loạt đèn lồng. Nụ cười Mậu Đức Đế Cơ tại sắc đêm càng khiến cho ngọn đèn thêm u ám, khiến Ngọc Doãn không khỏi âm thầm khen ngợi.

Đúng là một mỹ nhân!

- Ngọc Tiểu Ất, hôm nay có thể chơi đàn không?

Nhu Phúc Đế Cơ mặc dù được Mậu Đức Đế Cơ nhắc nhở nhưng mà giọng điệu không giảm chút nào.

- Ta nghe rất nhiều người nói, Tiểu Ất Kê cầm vô song, ngay cả Phùng Siêu cũng không phải đối thủ. Cho nên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, đặc biệt là ngày đó ở Tướng Quốc Tự đàn khúc “Lương Chúc”, có thể đàn được không? Nhất định phải đàn, nếu như không đàn thì sẽ phạt ngươi!

Các công chúa Đế Cơ Đại Tống không giống như điện ảnh và truyền hình đời sau, động một tí là Bổn cung thế này thế kia.

Các nàng đa phần tự xưng “Tôi” hoặc “Ta”, lộ vẻ bình dị gần gũi. Chỉ có điều, dù sao cũng là con cháu hoàng thất, lúc đầu nói tốt, nhưng ngay sau đó lại uy hiếp. Nhưng Ngọc Doãn nghe lại không cảm thấy bất ngờ, ngược lại có một cảm giác thân thiết. Cái loại cảm giác này, thật giống Yến Nô làm nũng hắn, phải trừng phạt hắn như thế nào đây.

- Nếu có cơ hội, đương nhiên sẽ đàn.

Ngọc Doãn hạ thấp người, vòng tay đáp lại.

- Vậy cũng được rồi, nhất định phải đàn cho một lần mới được đấy!

Nhu Phúc Đế Cơ lập tức lộ ra vui tươi cười, vỗ tay đối với Ngọc Doãn nói.

Lúc này, chợt nghe Mậu Đức Đế Cơ nói:

- Huyên Huyên, chớ để sư phụ người chờ…Đại Lang…

Nàng dừng lại một chút, rồi lại dịu dàng nói:

- Còn Tiểu Ất nữa, không cần quá gò ép, đây chỉ là một cuộc tụ họp bình thường thôi.

Ngọc Doãn có thể cùng nói cười với Nhu Phúc Đế Cơ, nhưng đối mặt Mậu Đức Đế Cơ, lại không tự chủ được sinh ra cảm giác khẩn trương.

Vội vàng cúi người nói:

- Làm phiền Mậu Đức Đế Cơ nhắc nhở, tiểu nhân cảm kích vô cùng.

Nhu Phúc Đế Cơ bị Mậu Đức Đế Cơ nắm bàn tay nhỏ bé rời đi, trước khi tiến vào cửa, nàng quay người lại hướng phía Ngọc Doãn, làm một động tác, ý là đừng quên lời ngươi nói, lát nữa nhất định phải chơi đàn, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Bộ dạng tiểu nữ kia, khiến cho Ngọc Doãn mỉm cười.

Giống như ma xuy quỷ khiến, hắn giơ tay lên, vươn ngón út làm động tác ngoéo tay với Nhu Phúc Đế Cơ.

Ý muốn nói cho Nhu Phúc Đế Cơ: nhất định!

Hai vị Đế Cơ đi vào cửa đình, lúc này Lý Dật Phong mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

- Tiểu Ất, thật khâm phục ngươi, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

- Làm sao vậy?

- Chẳng lẽ ngươi không biết sao?

Mậu Đức Đế Cơ và Nhu Phúc Đế Cơ, chính là hai vị Đế Cơ được quan gia nhất sủng ái, Mậu Đức Đế Cơ gả cho Thái Ngũ Lang, chính là một giai thoại được lưu truyền. Mậu Đức Đế Cơ đoan trang điềm đạm, Nhu Phúc Đế Cơ lại ngây thơ và dễ thương, thật là người đẹp.

Ngọc Doãn lại một lần nữa ngạc nhiên!

Tại sao người Tống triều lại có thể đánh giá như vậy đối với Công chúa?

Thật là người đẹp, sao nghe cảm thấy như thế nào, người này dường như có ý khinh bạc.

- Tiểu Ất, chúng ta vào đi thôi, xem ra đã không ít người tới rồi.

- Được!

Ngọc Doãn gật đầu, cùng Lý Dật Phong đi vào cửa đình.

Tuy nhiên mới vừa vào cửa, liền bị hai thị vệ ngăn lại. Sau khi kiểm tra thiệp mời trong tay Ngọc Doãn và Lý Dật Phong, lúc đó mới cho qua.

Dù sao, Thụy Thánh Viên là Lâmviên hoàng gia.

Hơn nữa lại có hai vị Đế Cơ tham gia, đương nhiên phải đặc biệt chú trọng.

Dọc theo đường mòn khúc khuỷu, đi qua đình đài lầu tạ, xa xa chỉ thấy một tòa hoa trì, trong ao được thiết kế một đình nhỏ, đứng sừng sững trong nước. Bên hồ bơi và giữa đình nhỏ có một cây cầu kết nối nhỏ, bốn phía thì trồng đào hạnh cây ăn quả, vô cùng thanh nhã.

Dọc theo con đường này, Lý Dật Phong giới thiệu hai vị Đế Cơ choNgọc Doãn.

Mậu Đức Đế Cơ là con gái thứ tư cửa Hoàng đế Huy Tông, tên là Triệu Phúc Kim…Nghe cái tên này khá tầm thường! Nếu như là ở hậu thế, thậm chí có khả năng bị người nhạo báng. Tuy nhiên ở thời đại này, Triệu Phúc Kim là một tên rất hay, ý nghĩa nhiều phúc nhiều tiền. Mậu Đức Đế Cơ lúc này mười tám tuổi, chẳng qua là bởi vì cách ăn mặc phu nhân của nàng nên nhìn qua có chút lớn tuổi. Chính vì thế mà mất đi vài phần ngây thơ, thêm vào đó là sự trưởng thành đoan trang bộ dạng thướt tha…

Triệu Phúc Kim vào năm ngoái gả cho Sái Điều, con trai thứ năm của Sái Kinh .

Sái Kinh dù là một trong “lục tặc” nhưng phẩm chất tính cách Thái Điều lại rất tốt, được thừa hưởng truyền thống hiếu học của Sái Kinh gia, tài văn chương của Sái Điều cũng không tầm thường, cũng là tài tử nổi danh ở thành Khai Phong…Tuy nhiên về tính tình có chút phong lưu. Mặc dù cưới Đế Cơ rồi nhưng ngày ngày vẫn lưu luyến bên trong Thanh lâu ngõa xá (khu vui chơi giải trí), khiến cho nhiều người có cảm giác không thể lý giải được.

Sái Điều lớn với Lý Dật Phong, trong nhà đứng thứ năm, cho nên xưng là Ngũ Ca hoặc Ngũ Lang, với Lý Dật Phong quan hệ có chút mật thiết.

Mà Nhu Phúc Đế Cơ, tên là Triệu Đa Phúc, cũng có ý nghĩa nhiều phúc.

Nàng là nữ nhi thứ mười của Hoàng đế Huy Tông, năm mười ba tuổi, cùng Khang Vương Triệu Cấu kết thân huynh muội, mẫu thân chính là Hiền Phi có danh tiếng đời sau.

Triệu Đa Phúc giỏi ca múa, thích nhất âm luật cho nên bái Lý Thanh Chiếu vi sư, học tập ca múa kỹ cầm, hơn nữa rất được Hoàng đế Huy Tông khen ngợi.

Ngọc Doãn sau khi nghe Lý Dật Phong giải thích xong, đại khái cũng hiểu hơn về hai vị Đế Cơ. Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc: phô trương như thế, hơn nữa lại ở trong Lâm viên hoàng gia, Lý Thanh Chiêu mời ta đến là có ý gì?

***

Đình nhỏ nói là nhỏ, nhưng tuyệt đối không nhỏ chút nào.

Khi Ngọc Doãn theo Lý Dật Phong đi vào trong đình, trong đình đã có hơn mười người.

Những người này dường như quen biết trước Lý Dật Phong, cho nên hai người mới vừa bước vào, ngay lập tức có người đứng lên chào hỏi, Lý Dật Phong cũng đáp lễ từng người. Tuy nhiên, Ngọc Doãn đến một người cũng không biết, thậm chí có một cảm giác không hài hòa.

Hình như cuộc tụ hội này, là phải áo gấm hoa phục mới đúng.

Nhưng Ngọc Doãn không có công danh, cũng không có xuất thân từ trường thái học, mặc dù mặc một chiếc áo dài, nhưng có vẻ không phù hợp với mọi người trong đình.

Cũng không có ai cùng hắn hàn huyên, càng không có người để ý tới.

Thế nên Ngọc Doãn sau khi vào đình, liền tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, lẳng lặng quan sát mọi người.

- Tiểu Ất, tại sao ngồi một mình như thế?

Ngay chỗ Ngọc Doãn ngồi ở trong góc quan sát, chợt nghe được có tiếng người gọi hắn.

Quay người nhìn lại, là hai gã nam tử, một người lớn tuổi chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, tuấn tú lịch sự; mà người kia có vẻ trẻ tuổi, ước chừng bộ dạng hơn hai mươi tuổi, cũng rất anh tuấn, phóng khoáng, khí độ không tầm thường, chính là Cao Nghiêu Khanh con trai của Cao Cầu.

- Nha nội (con ông cháu cha) sao lại ở đây?

Ngọc Doãn vội đứng dậy hướng về phía Cao Nghiêu Khanh hành lễ.

Cao Nghiêu Khanh ha hả cười,

- Trong lúc rảnh rỗi, nghe nói Lý nương tử triệu tập thi xã, cho nên đi đến tham gia náo nhiệt.

Ô, đợi ta giới thiệu, vị này là Viên Ngoại Lang Chức Phương Tần Hội Chi, nghe nói Tiểu Ất chẳng những đàn rất hay, lại viết chữ rất đẹp, cho nên muốn ta dẫn đến làm quen. Hội Chi huynh, đây chính là Tiểu Ất, thế nào, có thấy xứng được gọi là nhân tài tuấn tú tao nhã không?

Người trung niên kia hướng Ngọc Doãn chắp tay,

- Ta là Tần Cối, từ lâu đã nghe danh tiếng Tiểu Ất kê cầm nhất tuyệt, hôm nay vừa gặp, danh bất hư truyền.

Chức phương, Binh bộ hạ hạt tương đương với bộ tham mưu đời sau.

Viên Ngoại Lang còn là chức phương hạ hạt quan thứ tư, phẩm bồng lộc từ lục phẩm lên, cũng coi là một chức quan phẩm.

Nhưng Ngọc Doãn thì bất ngờ mở to hai mắt ngây ngốc nhìn vị trung niên kia, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Tần Cối, đó là Tần Cối?

Là đại gian thần Tần Cối trong lịch sử Nam Tống, quân bán nước, dùng câu “không cần có” hại chết Nhạc Phi?

Trong nháy mắt, Ngọc Doãn đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Tiếp cận với loại người lịch sử như thế khiến cả người hắn run lạnh. Hắn đã gặp Nhạc Phi, mà nay lại gặp được Tần Cối. Đây chẳng phải chứng minh bánh xe lịch sử đang không ngừng đến gần, đem hắn từng bước dung nhập vào trong đó.

Theo bản năng, Ngọc Doãn nắm chặt nắm tay.

Trong nội tâm thậm chỉ có một loại kích động là một quyền đánh chết Tần Cối.

- Tiểu Ất, Tiểu Ất?

- Hả!

Ngọc Doãn tỉnh táo lại, vội lộ ra vẻ mặt ngại ngùng:

- Kính xin hai vị thứ lỗi, mới vừa rồi tiểu nhân nhất thời sững sờ, có chỗ thất lễ, vạn mong bỏ qua cho.

Tần Cối vốn lộ ra vẻ mặt không vui, tuy nhiên nghe Ngọc Doãn vừa nói như vậy, chợt thấy thoải mái.

Bình thường thôi!

Người trong đình nhỏ không phú thì quý, còn có mình là quan viên lục phẩm. Ngọc Doãn mặc dù có chút tên tuổi, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là cái tiểu dân thị tỉnh. Bất chợt gặp mình có chút sững sờ cũng là bình thường.

Tần Cối chợt mỉm cười:

- Tiểu Ất lần đầu tiên tham gia, đương nhiên có chút e ngại, không sao cả.

Giống như lời Tam ca nói, đến nhiều lần cũng thành thói quen… Ha hả, hơn nữa trong chốc lát sẽ có khách quý đến, Tiểu Ất chớ thất lễ để tránh bị người trách tội. Nhắc đến mới nhớ, lần này ta gặp Tiểu Ất cũng được coi như là lần thứ hai gặp nhau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.