Da Luật Đại Thạch buông sách, hướng về phía ngoài cửa lao hô:
- Mã Nhĩ Lư Phẩn, Mã Nhĩ Lư Phẩn... Quay lại đây cho ta."
Mã Nhĩ Lư Phẩn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
- Lâm Nha Đại Thạch có gì chỉ bảo?
- Bên ngoài tại làm sao như vậy tranh cãi ầm ĩ?
- Ách, nghe nói là quân Hắc Sơn quy thuận rồi, cái vị Ất Thất Oát Lỗ Đóa theo tứ Thái Tử trở về, tứ Thái Tử ở trong phủ thiết yến, mở tiệc chiêu đãi Ất Thất Oát Lỗ Đóa và những người liên quan cùng uống rượu. Cho nên bên ngoài này, cũng có chút làm ầm ĩ, Lâm Nha Đại Thạch chớ trách.
- Tứ Thái Tử đã thu phục được Ất Thất Oát Lỗ Đóa?
- Đúng vậy.
- Hắc Sơn quân đều nhập thành?
- Nghe nói nhưng thật ra không có toàn bộ vào thành, tứ Thái Tử cảm thấy người nhiều như vậy vào thành, cũng không địa phương đóng quân, cho nên liền để Ất Thất Oát Lỗ Đóa dẫn theo hai trăm người vào thành, đám người còn lại, đều là ở ngoài thành đóng quân.
Da Luật Đại Thạch vẻ mặt kinh ngạc, liên tục gật đầu tán dương:
- Tứ Thái Tử quả nhiên thủ đoạn giỏi!
Dứt lời, y xua tay ra hiệu Mã Nhĩ Lư Phẩn lui ra, sau đó cách cửa lao nói:
- Thập Tam Lang, đều nghe thấy được không đó?
Ngọc Doãn đang liên kết mọi chuyện, nghe được Da Luật Đại Thạch câu hỏi, liền thu thế, quay đầu lại nói:
- Nghe được cái gì?
- Tứ Thái Tử thành công thu phục quân Hắc Sơn, xem như ở thành Khả Đôn cũng đứng vững vàng.
Chỉ cần Niêm Bát Cát viện binh vừa đến, tứ Thái Tử đại thế thành rồi... Ha hả, đến lúc đó tiểu Yến tử của ngươi, chỉ sợ là tránh không được phải gả cho Khuất Đột Luật. Như thế nào, nghe được tin tức này, Thập Tam Lang là cảm giác gì? Vui mừng cũng hay là đau buồn?
Ngọc Doãn sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, liền xoay người sang chỗ khác.
Da Luật Đại Thạch cười ha ha, chợt đi trở về đến bàn học, vừa cầm lấy quyển sách vừa mới nhìn một nửa, vừa thưởng thức hương vị mùi rượu thơm ngon.
Quân Hắc Sơn?
Ất Thất Oát Lỗ Đóa!
Ngọc Doãn mặc dù luyện Trứ Thung công, nhưng trong óc lại không ngừng hiện lên hai cái này tên.
Nghe giọng điệu Da Luật Đại Thạch, nói vậy quân Hắc Sơn thật không đơn giản, Ất Thất Oát Lỗ Đóa kia chỉ sợ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Trước đây Tiêu Khất Tiết mấy lần chinh phạt, quân Hắc Sơn cũng không chịu đi vào khuôn khổ, tại làm sao Da Luật Tập Nê Liệt đến thoáng qua một cái, liền ngoan ngoãn đầu hàng?
Phương diện này, dường như có vấn đề gì.
Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trong đầu từng lần một lặp lại vừa rồi Da Luật Đại Thạch và Mã Nhĩ Lư Phẩn hai người nói chuyện, từng từ, mỗi một câu lời nói ra cho tới giọng điệu, đều khắc sâu trí nhớ. Da Luật Đại Thạch mới vừa nghe xong dường như rất kinh ngạc, rồi lại hình như là thuận lý thành chương... Chậm đã, thuận lý thành chương? Đối thủ Tiêu Khất Tiết chưa từng xử lý được, Da Luật Tập Nê Liệt mới đến đã thu phục được đối phương, không khỏi cũng có chút quá dễ dàng! Nếu Da Luật Tập Nê Liệt có bản lĩnh bậc này thì thôi, nhưng Ngọc Doãn cảm thấy, Da Luật Tập Nê Liệt dường như cũng không có loại bản lĩnh có thể làm cho người khác bị thuyết phục.
So sánh cho cùng, thật ra nhân cách của Da Luật Đại Thạch có sức thuyết phục khá ít.
Da Luật Tập Nê Liệt đang ở vào tình huống không có căn cơ, vừa mới hành động đã nắm bắt được quân Hắc Sơn, chuyện này bên trong lộ ra một chút kỳ quái...
Theo đạo lý nói, Da Luật Đại Thạch hẳn là rất ngạc nhiên mới đúng.
Nhưng vì sao theo mồm của hắn ta nói ra, có vẻ bình tĩnh như vậy, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng cứ cảm thấy giống như đangdiễn trò...
Trời đã tối rồi, ở bên trong thự nha thành Khả Đôn cũng đã giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Từ lúc hai trăm quân Hắc Sơn theo Ất Thất Oát Lỗ Đóa suất lĩnh tiến vào chiếm giữ sàn đấu võ thành Khả Đôn, thự nha này vẫn chưa từng đóng cửa.
Rượu liên tục không ngừng đưa vào bên trong thự nha, ở trong đình viện thự nha đốt lửa trại, nướng dê bò.
Thậm chí ở trong sàn đấu võ cũng đốt lên lửa trại. Khói dê bò nướng nhẹ tràn ngập ở trên khoảng không, toàn bộ thành Khả Đôn tựa hồ cũng tràn ngập nồng đậm mùi thịt nướng. Đợi sau khi trời tối, hết thảy liền trở nên càng thêm mãnh liệt hơn, Ất Thất Oát Lỗ Đóa mang theo hơn mười người thân tín đi vào thự nha, tham gia tiệc tối mà Da Luật Tập Nê Liệt chuẩn bị vì gã. Tuy nhiên, gã vẫn ăn mặc một bộ nhung trang, mặc giáp nhẹ như cũ, đầu trọc áo choàng, vừa đứng ở trong đại sảnh đã toát lên sự uy áp mãnh liệt.
Da Luật Tập Nê Liệt lôi kéo tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa, thoải mái cười nói:
- Oát Lỗ Đóa hôm nay quy thuận, thực là chuyện may mắn cuộc đời ta. Có thể được dũng sĩ như thế này, là phúc của nước Đại Liêu ta. Oát Lỗ Đóa, hôm nay chúng ta nhất định phải không say không nghỉ.
Oát Lỗ Đóa thanh âm như hũ nói:
- Đâu dám không theo lệnh của tứ Thái Tử?
- Người tới, đưa rượu lên!
Da Luật Tập Nê Liệt khoát tay ra hiệu, liền thấy bọn thị nữ đang cầm vò rượu, nối đuôi nhau mà vào.
Đồng thời, các lực sĩ nướng quay ở trong viện đem những khối thịt dê bò thơm ngon to lớn đặt lên mâm gỗ liên tục không ngừng đưa đến trong sảnh.
Pha Lý Quát, Tiêu Khất Tiết chia nhau ngồi hai bên.
Tiêu Khất Tiết dường như có chút trầm mặc, hơn nữa Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng mang bộ dáng lạnh lẽo
Khó trách gã biểu hiện như thế, lúc trước Tiêu Khất Tiết và Ất Thất Oát Lỗ Đóa có quá nhiều lần giao chiến, hơn nữa còn bị thiệt hại nặng. Dưới tình huống này, bắt Tiêu Khất Tiết tỏ thái độ hòa nhã với Ất Thất Oát Lỗ Đóa ư? Đó quả thật rất không có khả năng. Nhưng thật ra Pha Lý Quát lại có vẻ rất nhiệt tình, liên tục nâng chén mời rượu Ất Thất Oát Lỗ Đóa khiến không khí bữa tiệc rượu cũng trở nên phá lệ náo nhiệt.
Trong đình viện, nhóm kịch ca múa ra những điệu nhảy diệu nghệ.
Chỉ có điều Ất Thất Oát Lỗ Đóa này hiển nhiên có chút rất không ưa thích điều này, đến con mắt cũng không nhìn, chỉ không ngừng cùng mọi người mời rượu.
- Tiêu Đô Giám, sao không nói lời nào?
Pha Lý Quát đột nhiên mở miệng hỏi, cũng dẫn tới mọi người trong sảnh đồng loạt đưa ánh mắt chuyển hướng Tiêu Khất Tiết.
Tiêu Khất Tiết kia sắc mặt tối sầm, đem chén rượu trong tay đặt thật mạnh ở trên bàn, lớn tiếng nói:
- Ta nhiều thế hệ đi theo bệ hạ, cũng không cùng lũ giặc trộm cùng bàn.
Lời này rõ ràng là nhục mạ Ất Thất Oát Lỗ Đóa, trong lòng mọi người cả kinh, gấp gáp hướng Ất Thất Oát Lỗ Đóa nhìn lại.
Quả nhiên Ất Thất Oát Lỗ Đóa lộ ra sắc mặt giận dữ, không chút khách khí đáp lại:
- Vậy thì thật là tốt, ta cũng không thích cùng bàn với bại tướng dưới tay.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, không cùng bàn với bại tướng dưới tay.
Tiêu Khất Tiết từng thua trong tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa, cho nên nghe xong lời này, lập tức nổi giận.
Chỉ thấy y vươn người đứng lên, rút một thanh bảo đao dưới xương sườn. Mà Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng không yếu thế, đứng lên gạt thức ăn cùng cốc chén trên bàn rơi trên mặt đất, giơ tay cầm lấy trường án trảo nặng đến bốn mươi năm mươi cân.
- Các ngươi làm gì, còn không ngồi xuống!
Da Luật Tập Nê Liệt vội lớn tiếng hô xuống, Tiêu Khất Tiết và Ất Thất Oát Lỗ Đóa này mới không đánh nhau.
Tuy nhiên hai người này ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, giống như hai con gà chọi, ai cũng không chịu cúi đầu trước đối phương. Pha Lý Quát vẻ mặt cười khổ, vội chạy tới khuyên bảo không ngừng. Đồng thời, trong sảnh hai gã võ tướng cũng khuyên bảo Ất Thất Oát Lỗ Đóa bớt giận, thật vất vả mới khiến cho Oát Lỗ Đóa đem Trường Án trong tay buông xuống, rồi sau đó sai người quét sạch sẽ dưới đất, dâng lại rượu lên.
- Khất Lý Hoạt hà tất gì phải vậy?
Pha Lý Quát lôi kéo Tiêu Khất Tiết, đoạt lấy bảo đao trong tay y.
Khất Lý Hoạt, vốn là tên của Tiêu Khất Tiết Khiết Đan. Y tên đầy đủ vốn là Tiêu Khất Lý Hoạt, tuy nhiên người Liêu vì có văn hóa Hán, cho nên có tên Hán là Tiêu Khất Tiết. Cái tên Khiết Đan Khất Lý Hoạt có ít người xưng hô, trừ mấy người bằng hữu.
Tiêu Khất Tiết hung ác nói:
- Ta là hậu duệ quý tộc Đại Liêu, sao có thể ngồi cùng bàn cùng lũ tặc kia.
- Khất Lý Hoạt, ta thật không hiểu nên nói ngươi như thế nào... Mà nay Đại Liêu ta đang đứng ở thế nguy nan, đang cần chiêu mộ thiên hạ hào kiệt. Thù hận ngày xưa, mọi người đều vì mình chủ, ngươi cần gì phải tính toán chi li? Oát Lỗ Đó nay đã quy thuận, là ái tướng của tứ Thái Tử, từ nay về sau, liền cùng chúng ta vào điện xưng thần, sao lại bị cho là kẻ tặc? Khất Lý Hoạt, vì phúc của Đại Liêu ta, kính xin nói cẩn thận.
Không thể không nói, Pha Lý Quát này nói chuyện rất có phân lượng.
Ít nhất Tiêu Khất Tiết sau khi nghe xong rồi, liền không gàn bước nữa mà gượng gạo ngồi xuống.
Đúng lúc này, Khuất Đột Luật từ bên ngoài xông vào đại sảnh.
Từ khi gã này bị Ngọc Doãn dọa đến đái ra quần, cảm thấy không mặt mũi gặp người, cho nên hai ngày này sống vô cùng yên ổn, mãi ở trong nhà không bước ra cửa. Hiện giờ Da Luật Tập Nê Liệt trở về, gã cũng nhận được mời, chỉ có điều tới muộn một tí...
Da Luật Tập Nê Liệt cười nói:
- Khuất Đột Luật an đáp, tại làm sao tới muộn thế?
- Tứ Thái Tử, hãy phân xử cho ta.
Da Luật Khuất Đột Luật vừa tiến đến, nhìn thấy Da Luật Tập Nê Liệt liền lên tiếng khóc lớn.
Da Luật Tập Nê Liệt ngẩn ra, chợt không kìm nổi cười nói:
- Khuất Đột Luật An Đáp, có lời gì từ từ nói, đại nam nhân khóc sướt mướt, còn thể thống gì?
Nào nào, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Ất Thất Oát Lỗ Đóa vừa mới nhậm chức Bắc viện Đô Thống... Oát Lỗ Đóa, đây là An Đáp của ta, ha hả, không bao lâu nữa sẽ là em rể của ta. Hắn là Bắc Viện Đô Giám, về sau không thiếu được cùng ngươi hợp tác.
Ất Thất Oát Lỗ Đóa nghe vậy, đứng dậy chào.
Khuất Đột Luật thì hướng Oát Lỗ Đóa gật gật đầu, nói với Da Luật Tập Nê Liệt:
- Tứ Thái Tử, ta bị tên người phương Nam kia khi nhục thật thê thảm... Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta mới được. Ngươi không ở đây hai ngày này, ta suýt nữa chết trong tay hắn, kính xin tứ Thái Tử làm chủ
- Tại làm sao, chuyện gì xảy ra?
Da Luật Tập Nê Liệt kinh ngạc nhìn Khuất Đột Luật, hắn trở lại thành Khả Đôn không bao lâu, vẫn bận tiếp đón Ất Thất Oát Lỗ Đóa.
Cho nên đối với chuyện của Khuất Đột Luật, thật đúng là không rõ lắm.
Tuy nhiên, hắn tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng đã có người rõ ràng.
Tự có một lão công hầu hạ Da Luật Tập Nê Liệt uống rượu tiến lên, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhỏ nhẹ vài câu, Da Luật Tập Nê Liệt sắc mặt lập tức đại biến.
- Ngọc Tiểu Ất khinh người quá đáng.
- Còn không phải vậy sao, tứ Thái Tử chiêu hiền đãi sĩ, đối với Ngọc Tiểu thật là hậu đãi.
Nhưng này hắn lại không tự biết tốt xấu, không ngờ ba phen mấy bận chạy tới tìm Thục quốc Công chúa. Ta khuyên hắn chớ để quá phận, nào biết hắn lại động tay chân, còn đánh chết hai danh tướng Ngõa Lý của ta, còn có một người trọng thương, đến nay nằm trên giường không dậy nổi. Người Nam phương vốn giả dối, làm việc không tín nghĩa. Nay Ngọc Tiểu Ất ỷ vào lập được một chút công lao, liền ngang ngược, kiêu ngạo ương ngạnh, cứ thế mãi, sớm trở thành cái họa tâm phúc của tứ Thái Tử.
Bất kể là lão công công kia hay là Khuất Đột Luật, đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật.
Hai người đổi trắng thay đen, sau khi đem sự tình giảng thuật một lần, Da Luật Tập Nê Liệt tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình.
Kỳ thật, không cần hai người này đổi trắng thay đen, Da Luật Tập Nê Liệt đối với Ngọc Doãn cũng không phải rất hài lòng. Nguyên nhân chính Ngọc Doãn không phải là người của hắn, hầu hết là toàn là nghe theo chỉ bảo của Dư Lê Yến. Điều này làm cho trong lòng Da Luật Tập Nê Liệt rất là không thoải mái... Ta mới là người kế thừa nước ngai vàng Đại Liêu chân chính, ngươi này chỉ là tên người phương Nam lại dám không tuân theo quy tắc phục tùng ta, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Da Luật Tập Nê Liệt bất mãn đối Ngọc Doãn , từ an bài của hắn với Ngọc Doãn là có thể nhìn ra.
Người theo hắn cùng đi tới thành Khả Đôn, ngoại trừ Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán không tính, thì chỉ có Ngọc Doãn không được ban thưởng gì cả.
Da Luật Tập Nê Liệt cả giận nói:
- Tên người Nam thật đáng giận, An Đáp chịu nhiều thiệt thòi, ta lập tức hạ lệnh chém tên người phương Nam này thành trăm ngàn mảnh, để giải mối hận trong lòng An Đáp.