Lúc nghèo, thì ngày ngày chỉ nghĩ đến gia tài bạc triệu.
Nhưng khi thật sự có gia tài bạc triệu lại cảm thấy rất phiền toái. Thời đại, không có tổ chức ngân hàng, người có tiền phần lớn là xây dựng hầm để chứa tiền bạc. Nhưng Ngọc Doãn thì không có đến mức ấy, cũng không nghĩ phải làm thế, trong nhà có mấy vạn quan, còn có cây đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm trị giá gần mười vạn quan thật khiến hắn đau cả đầu.
Mà hiện nay người không thể ra khỏi nhà.
Nếu Ngọc Doãn ở nhà thì thôi, nếu Ngọc Doãn không ở nhà, Yến Nô liền không thể ra cửa.
Kỳ thật vấn đề này hôm qua Yến Nô đã đề nghị, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, sao khiến người ta không buồn bực chứ.
Đổi chỗ ở!
Đây đúng là một ý kiến hay.
Đổi một tòa nhà rộng, có thể mời những người này đến lo liệu, thuận tiện có thể trông coi hộ nhà cửa.
Hơn nữa thành trì phủ Khai Phong to như vậy, không thiếu nơi có thể xây dựng nhà ở, nếu muốn tìm một hai tòa nhà thích hợp vấn đề cũng không to lớn gì. Khó khăn là tòa nhà kiểu này phải có giá đến mấy ngàn quan, thậm chí hơn vạn quan, giá cả thật sự quá đắt.
Người ta nói nơi ở Khai Phong lớn không đổi, thật đúng là như vậy.
Kể cả chi tiêu nhà cửa cũng không phải người bình thường có thể gánh vác.
Nghĩ đến Lý Thanh Chiếu, cha nàng là Lý Cách cũng không phải là văn sĩ đương đại đại danh đỉnh đỉnh, làm quan đến chức Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, nhưng con đường làm quan này trước sau vẫn dựa vào việc thuê nhà của người khác để ở. Mãi đến sau này ông mới dựa vào số tiền tích lũy cả đời mua một ngôi nhà, xem như có thể an cư lập nghiệp tại Khai Phong. Mà một tòa nhà tốt tại thành Khai Phong cũng không hề rẻ.
Yến Nô có ý đặt mua sản nghiệp, nhưng Ngọc Doãn không đồng ý.
Lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để đặt mua sản nghiệp, trong lòng hắn đã có tính toán, tuy nhiên vẫn chưa thương lượng với Yến Nô.
Hắn định dời lò mổ đến trong thành, thuê một tòa nhà.
Lò mổ ở Tam xóa hà khẩu, nếu dựa theo thị trường, có thể bádn được với giá ba đến năm trăm quan; còn có tòa nhà của La Nhất Đao cũng có thể bán được năm trăm quan trở lên. Bán cả hai nơi sẽ có trong tay gần một ngàn quan. Đi phủ Khai Phong, tìm Tiếu Khôn hỏi thăm tìm bên ngoài thành một trạch viện lớn một chút để thuê, một năm cũng chỉ trả ba trăm quan.
Đợi sau khi Tĩnh Khang….
Ngọc Doãn không dám nói ra ý tưởng này, thậm chí nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy nhục nhã hổ thẹn
Sau Tĩnh Khang, giá nhà đất phủ Khai Phong tất nhiên sụt, hắn có thể nhân cơ hội giá thấp mà thu mua.
Đương nhiên, ở đây còn có một điều kiện tiên quyết: phủ Khai Phong vẫn dưới sự cai trị của Đại Tống! Nếu không như thế, hắn thà rằng dời xa Đông Kinh.
Nếu không phải tại đây còn có tòa tổ trạch (tòa nhà tổ tiên), Ngọc Doãn thậm chí cũng muốn bán đi.
Như vậy chỉ còn lại một nơi, mọi người có thể ở cùng nhau, quan tâm lẫn nhau, thì dù thật sự phát sinh nguy hiểm, cũng có thể ứng phó được.
Nhưng chuyện này còn phải thương lượng với Yến Nô.
Dù sao nhà mình đang tốt đẹp mình lại không ở, lại đi thuê nhà ở, chẳng phải có chút kỳ dị. lại Đông Kinh, Ngọc Doãn cảm giác cũng không thoải mái.
Lại nói tiếp, nơi này không có các loại nguy hiểm như thành Khả Đôn, nhưng trong thành Khai Phong này toàn những việc lông gà vỏ tỏi cũng đủ làm người ta đau đầu. Quan hệ người người trong thành Khả Đôn rất đơn giản, mà quan hệ người người trong thành Khai Phong lại vô cùng phức tạp.
Ngọc Doãn dắt ngựa, ra khỏi thành
Trên đường đến Tam Xóa Hà Khẩu, hắn vẫn bị những việc như lông gà vỏ tỏi này mà cảm thấy phiền toái.
Tam Xóa Hà Khẩu, sông Biện chảy xiết.
Đầu thu, dòng nước sông Biện lập tức trở nên tràn đầy.
Cách lò mổ không xa có một bãi sông bằng phẳng. Lúc này đang tụ tập rất nhiều người, thỉnh thoảng vọng đến từng tiếng kêu hô ủng hộ.
Ngọc Doãn tới lò mổ nghe ngóng mới biết đám người Dương Tái Hưng đang luyện võ trên bãi sông.
Trong lò mổ chỉ còn lại vài đứa trẻ trông cửa, thấy Ngọc Doãn cưỡi Ám Kim đến, tất cả đều lộ vẻ khẩn trương. Cũng khó trách, Ngọc Doãn rất ít đến lò mổ này, lúc bắt đầu cũng chỉ có hai người Dương Tái Hưng và Cao Thập Tam lang mà thôi. Hiện giờ đã có mười mấy người tụ tập ở trong này, đại đa số đều là người mà Ngọc Doãn cảm thấy rất lạ mắt.
Hắn liền đi thẳng đến bãi sông, xa xa chợt nghe thanh âm côn bổng giao kích.
Trong đám người, Vương Mẫn Cầu mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhận ra Ngọc Doãn, vội bước nhanh đến nghênh đón.
- Tiểu Ất ca, sao lại đến đây?
- Tam ca, ở trong này có tốt không?
Vương Mẫn Cầu vò đầu cười ha hả:
- Nhờ Tiểu Ất ca trượng nghĩa, mà nay tất cả mọi người có thể ăn đủ no, ngủ ngon, sao không vui vẻ chứ.
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi, Đúng rồi, Đại Lang và Thập Tam Lang đâu
Vương Mẫn Cầu chỉ đám người ở bãi sông, cười ha hả nói:
- Đại Lang và Thập Tam Lang đang luận võ, mọi người đang xem náo nhiệt.
- Ồ, vậy nhất định phải đến xem mới được.
Ngọc Doãn đột nhiên đầy hứng trí xoay người xuống ngựa, dắt Ám Kim qua đó.
Về võ nghệ của Dương Tái Hưng thì hắn đã được lĩnh giáo, quả thật là không hề tầm thường. Nhưng Cao Thập Tamg Lang thì…Ngọc Doãn lại chưa bao giờ thấy gã động thủ.
Mà nay nếu luận võ với Dương Tái Hưng, chứng minh võ nghệ Cao Thập Tam lang cũng sẽ không quá kém.
Vương Mẫn Cầu tiến lên, rẽ đường để Ngọc Doãn đi vào.
Trên bãi sông, Dương Tái Hưng để tay trần, cầm một cây bạch chá dài tám trượng đánh thẳng vào Cao Thập Tam Lang. Cao Thập Tam Lang mặc quần áo ngắn gọn gàng, tay cầm gậy gỗ dài chừng ba thước, ngắn hơn cây bạch chá của Dương Tái Hưng một thước, nhưng bổng đến côn đi của hai người ngang bằng nhau không phân biệt được. Cây bạch chá trong tay Dương Tái Hưng giống như một thương lớn, vù vù rung động hóa ra côn ảnh rất mạnh, mà cây gỗ của Cao Thập Tam Lang là một cây gỗ chắc, dưới sự công kích như vũ bão của Dương Tái Hưng mà không hề rơi vào thế hạ phong. Ngược lại mỗi khi phản kích đều khiến Dương Tái Hưng luống cuống chân tay.
Ngọc Doãn đứng ở một bên xem cuộc chiến, trong lòng khẽ động.
Hắn có một cảm giác, bổng pháp của Cao Thập Tam lang bổng pháp nhìn như bình thường nhưng lại ẩn chứa muôn vàn biến hóa.
Riêng lấy thân thủ mà nói, chỉ sợ Cao Thập Tam Lang còn cao hơn Dương Tái Hưng một bậc. Dương Tái Hưng côn làm thương khiến, thương thương tấn công mạnh như sấm, hoàn toàn không chút nương tay, nhìn như chiếm hết thượng phong, nhưng thật sự đã bị Cao Thập Tam lang nắm chắc thế cục trong tay.
Tình cảnh này thật dữ dội giống mình và Yến Nô giao phong lúc sáng sớm.
Nơi điểm rất nhỏ mới thấy được công phu thật sự sao?
Ngọc Doãn theo bản năng nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát côn pháp Cao Thập Tam lang.
Ngọc Doãn hiện nay cũng đã luyện đến công phu tầng thứ ba, nhãn lực không hề kém. Sáng sớm khi giao thủ với Yến Nô, chỉ vì trong thân thể hắn chưa hiểu được ảo diệu “Điểm nhỏ mới là công phu thật sự” theo cách nói của Yến Nô. Mà nay đứng bên xem cuộc chiến, hắn thấy rất rõ ràng, thật ra Dương Tái Hưng cũng giỏi, Cao Thập Tam Lang cũng giỏi, chiêu số hai người đều ẩn chưa cao thâm ảo diệu. Cao Thập Tam Lang chiêu số nhìn bình thường nhưng ẩn chứa tất cả biến hóa, mà bên trong bão cát của Dương Tái Hưng thì ẩn giấu toàn bộ hậu chiêu. Hai người đánh mười mấy hiệp, chợt nghe Dương Tái Hưng hét lớn, cây bạch chá trong tay đột nhiên thẳng tắp như thiết thương, đâm về phía Cao Thập Tam Lang. Đầu cán theo kình lực khuỷu tay biến ảo vẽ ra từng vòng tròn kỳ dị, khiến người xem hoa cả mắt, căn bản không nhìn thấy đầu cán kia rốt cuộc ở nơi nào.
Mà Cao Thập Tam Lang thì sắc mặt biến đổi, chân lui về sau một chút, đột nhiên hổ phác một cái, cây gỗ cũng chẳng khác gì cây thương, đón cây bạch chá đang đâm tới. Một thương này của gã không có bất kỳ biến hóa nào, toàn bộ chỉ dựa vào một kình lực, cây gỗ vẽ ra một đường thẳng tắp, chỉ nghe “ba” một tiếng, đầu gỗ và đầu cán đã va vào nhau. Cây bạch chá trong tay Dương Tái Hưng trong nháy mắt lập tức dập nát, vụn gỗ bay lên tung tóe.
- Thương giỏi!
Ngọc Doãn không kìm được khen thành tiếng.
Một phát này của Cao Thập Tam Lang chính là điểm huyển diệu cực điểm, nếu dùng cách nói huyền huyễn đời sau thì chính là “đại đạo chí giản”.
Cái gọi là đại đạo chí giản công, có lẽ chính là ý nghĩa này.
Thương pháp của Dương Tái Hưng tuy rằng tinh diệu nhưng vẫn có chênh lệch so với cảnh giới đại đạo chí giản.
- Tiểu Ất ca đến đây ư?
Lúc này Cao Thập Tam Lang mới phát hiện Ngọc Doãn đã đến, vội cây gỗ xuống, tiến lên hỏi.
Còn Dương Tái Hưng thì ủ rũ cúi đầu, cầm nửa cây bạch chá, đầy vẻ chán nản.
Ngọc Doãn cười nói:
- Sao ta không thể đến đây chứ?
- Tiểu Ất ca sao nói vậy, ai cũng không thể đến, riêng Tiểu Ất ca có thể đến bất cứ lúc nào.
Nhiều công nhân ở lò mổ đều vái chào Ngọc Doãn. Ngọc Doãn đứng trên bãi sông, buông dây cương để Ám Kim ngửa móng chạy. Vương Mẫn Cầu đoán Ngọc Doãn có chuyện muốn nói với Dương Tái Hưng, nên cùng mọi người đi về lò mổ.
Ngọc Doãn nhìn quanh bãi sông:
- Thường xuyên luận bàn ở đây sao?
- Đúng vậy, những lúc rảnh rỗi thì luận bàn với Đại Lang. Tuy nhiên hôm nay Đại lang tâm trạng có vẻ không yên, nếu không như thế, một chiêu vừa rồi của ta cũng không thể bức lui hắn. Cho dù là đánh nát binh khí hắn thì binh khí trong tay ta cũng khó mà giữ được.
- Đại Lang, hôm nay ngươi sao vậy?
Dương Tái Hưng gãi gãi đầu, thở hắt ra:
- Không có gì, chỉ là có chút tâm sự.
Ngọc Doãn nghe vậy lập tức mỉm cười.
- Vẫn là chuyện của Từ nương tử sao?
Dương Tái Hưng không lên tiếng.
- Ồ, vậy đừng nói ta không cho ngươi cơ hội nhé...
Ngọc Doãn cười nói:
- Từ ngày mai, Từ cô nương sẽ học diễn chỗ ta vào buổi tối.
Gần đây phủ Khai Phong không an toàn lắm, ta đến để tìm ngươi hỗ trợ hàng ngày phụ trách hộ tống Từ cô nương về. Xem bộ dạng ngươi chắc không bằng lòng đâu. Nếu đã vậy, Thập Tam Lang có hứng thú nhận việc này không?
Mấy tháng nay, Cao Thập Tam Lang ở cùng với Dương Tái Hưng nên cũng ít hoặc nhiều hiểu tâm sự của Dương Tái Hưng.
Nghe Ngọc Doãn nói vậy, Cao Thập Tam lang nhịn cười không được:
- Chuyện tốt như vậy sao ta không làm chứ. Nếu Tiểu Ất ca đã mở lời, ta lập tức nhận lời.
- Thập Tam Lang, sao ngươi chẳng chút trượng nghĩa gì cả vậy? Tiểu Ất ca, chuyện này ta làm, ngươi không thể tìm người khác làm được.
Ngọc Doãn và Cao Thập Tam lang nghe vậy cùng bật cười ha hả.
- Nếu đã muốn làm sao mặt mũi lại đen sì cứ như là ta thiếu nợ ngươi không bằng.
- Việc này...
Dương Tái Hưng buồn rầu nói:
- Ta biết Tiểu Ất ca tốt với ta, hơn nữa việc ngươi nói với ta, hôm qua sau khi trở về ta đã nói với cha mẹ, bọn họ rất vui mừng. Nhưng Tiểu Ất ca, ta từ nhỏ đọc sách không đến nơi chốn, sao có thể vào thư viện được.
- Sao không được?
- Ta...
- Đại Lang, vẫn là câu nói đó, nếu ngươi thật sự thích Từ cô nương, thì hãy phấn đấu lên.
Chẳng phải là muốn mạng của ngươi, chỉ là đọc sách biết chữ mà thôi, nhìn bộ dạng ngươi thật sự khiến người ta phiền lòng. Chỉ chút đó mà không có lòng tin ư? Còn nói cái gì mà vì Từ cô nương có thể từ bỏ tính mạng. Theo ta thấy, chỉ là nói chứ không làm được.
Vì để Dương Tái Hưng đọc sách, Ngọc Doãn dùng phương pháp kích động.
Dương Tái Hưng lập tức đỏ mặt lên, lớn tiếng nói:
- Tiểu Ất ca đừng xem thường ta, ta thật lòng với Từ cô nương, trời đất chứng giám. Chẳng phải chỉ đọc sách thôi sao, ta sẽ đi học ..Tiểu Ất ca nói gì, ta nghe theo ngươi cái đó...