Vì Từ Bà Tích, dù là từ bỏ tính mạng cũng nguyện lòng chứ đừng nói là đi học biết chữ.
Hơn nữa Ngọc Doãn lại hết sức giúp y được vào thư viện, một lòng muốn y biết chữ.
Đây chẳng phải ngày ngày có thể được gặp Bà Tích sao?
Dương Tái Hưng đang hậm hực lập tức tươi cười rạng rỡ.
- Tiểu Ất ca!
- Ừ?
Cao Thập Tam lang hâm mộ nhìn Dương Tái Hưng, do dự thật lâu sau, hạ giọng nói:
- Không biết ta có thể đi học được không?
- Thập Tam Lang cũng muốn đi học?
- Ừ!
Cao Thập Tam Lang lộ vẻ ảm đạm:
- Gia đạo sa sút, chỉ vì không biết chữ.
Cả đời mẹ ta chỉ kỳ vọng Thập Tam biết chữ, tương lai có thể đi thi đỗ Trạng Nguyên. Tuy nhiên thi đỗ Trạng Nguyên thì ta không tham vọng, nhưng chỉ mong muốn biết chữ, có thể hiểu đạo lý. Tương lai nếu có con cháu, cũng sẽ không giống như ta, cả đời làm thuê. Không biết Tiểu Ất ca có giúp đỡ không?
Đối với cuộc đời Cao Thập Tam Lang, Ngọc Doãn chưa từng hỏi nhiều, ai cũng có bí mật, hỏi nhiều, ngược lại sẽ làm hỏng giao tình.
Tuy nhiên loáng thoáng Ngọc Doãn cũng có thể hiểu, Cao Thập Tam Lang võ nghệ không tầm thường, hơn nữa lại lớn lên ở Khai Phong, gã không giống như Dương Tái Hưng là được dị nhân truyền thụ, cho nên bản lĩnh công phu này rất có thể là gia truyền.
Nếu là gia truyền, vậy gia thế chắc hẳn cũng không tầm thường.
Mà nay Cao Thập Tam Lang chủ động đề xuất, Ngọc Doãn sao có thể từ chối?
Hắn ha hả cười nói:
- Việc này có gì khó? Chỉ là không ngờ Thập Tam Lang lại không biết chữ.
- Trước kia ta cũng từng được học, đã đọc Bách gia và Thiên tự.
- Vậy là tốt rồi, đợi quay về ta sẽ tìm người giúp đỡ, rồi sẽ báo lại với Thập Tam Lang. Đúng rồi, Thập Tam Lang tên là gì vậy? Đến giờ ta còn chưa biết đó. Mọi người gọi Thập Tam Lang Thập Tam Lang, chắc chắn tên không phải là Thập Tam Lang.
Cao Thập Tam Lang đỏ mặt lên, hạ giọng nói:
- Lúc cha ta còn tại thế, từng muốn Thập Tam nổi danh. Nhưng chỉ vì thẹn với tổ tông cho nên ta chưa bao giờ sử dụng. Mấy năm nay vẫn được người ta gọi là Thập Tam Lang, cũng đã quen rồi. Nếu Tiểu Ất ca không hỏi, ta cũng suýt nữa quên mình cũng có tên. Thập Tam họ Cao, tên một chữ Sủng, chưa được đặt tự.
- Ồ, Cao Sủng, tên thật hay!
Ngọc Doãn liên tục gật đầu, đang định xoay người, bất chợt khựng lại, quay người:
- Ngươi nói ngươi tên là Cao Sủng?
- Đúng vậy, là tên cha ta đặt cho.
Cao Sủng, Cao Sủng!
Không ngờ người này tên là Cao Sủng!
Phải biết rằng trong “Thuyết Nhạc” cũng có một Cao Sủng, từng sử dụng Thiêu đoạt xa, có thể nói là một viên mãnh tướng vô địch.
Tuy nhiên đời sau chứng minh trong lịch sử không có ai tên là Cao Sủng.
Chẳng lẽ nói trùng hợp? Hoặc là nói...
Ngọc Doãn mờ mịt, đánh giá Cao Sủng nửa ngày, đột nhiên bật cười.
Quan tâm làm gì gã có phải là Cao Sủng Thiêu hoạt xa được bình luận trong diễn nghĩa hay không, ít nhất hiện tại gã là huynh đệ của ta, là Cao Thập Tam Lang bằng hữu của ta, thế là đủ rồi. Đời sau còn nói An Đạo Toàn là nhân vật hư cấu đó sao! Nhưng sự thật thì sao, An Đạo Toàn kia chẳng phải đang ở trong nhà mình? Đúng rồi, An Đạo Toàn nói đi tìm hiểu, chẳng phải là ở Mưu Đà Cương hay sao?
- Thập Tam Lang, ta có việc muốn hỏi.
- Xin Tiểu Ất ca cứ hỏi.
- Gần Mưu Đà Cương có phải là nơi đóng quân của Cục Ngự Doanh?
Cao Sủng hơi sửng sốt, cau mày suy nghĩ nói:
- Tiểu Ất ca nhắc đến là Hỏa dược Cục Ngự Doanh phải không?
- Hỏa dược Cục Ngự Doanh?
- Đúng vậy, gần Mưu Đà Cương chỉ có một Ngự Doanh đóng quân thôi. Đó chính là Cục hỏa dược!
Cao Sủng nói tiếp:
- Cục Hỏa dược kia tên là kho Giáp Trượng, chủ yếu là chế tạo pháo hiệu, nhưng không có tác dụng lắm. Cộng thêm nơi đó có chút nguy hiểm, nên vị trí có hơi hẻo lánh chút ít. Nếu không phải vừa rồi Ất ca nhắc tới thì Thập Tam cũng không nhớ nổi.
Ngự Doanh kia ước chừng khoảng ba năm trăm người, bình thường làm việc vô cùng kham khổ, thậm chí cũng không có người nào thăm hỏi.
Đúng rồi, sao ca ca lại hỏi chuyện này vậy?
- Trưởng bối trong nhà muốn tìm hiểu, nói là Ngự Doanh gì đó đóng ở Mưu Đà Cương, Cửu Nhi tỷ cũng không rõ lắm nên mới hỏi đến.
Cục Hỏa dược, pháo hiệu.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, đột nhiên càng thêm tò mò.
Đời sau nói đến tứ đại phát minh, trong đó có hỏa dược.
Hỏa dược này xuất hiện từ thời Đường, tuy nhiên đại đa số thời điểm mọi người phần lớn dùng dỏa dược này để chế tạo các loại vật phẩm khói lửa, cho nên sau này hỏa dược chảy vào Châu Âu, trở thành vũ khí sắc bén đánh lại người Hoa Hạ.
Đời Tống là thời đại mà khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển.
Thậm chí có người nói đời Tống thật sự đã gần như đặt một bước chân vào thời kỳ Tư bản chủ nghĩa.
Đáng tiếc chính là, nhận thức của mọi người đối với hỏa dược còn chưa đầy đủ, phần lớn là dùng để chơi đùa mà không dùng vào quân sự. Dù là cục Hỏa dược này thì nghe ý của Cao Sủng cũng là chỉ chế tạo pháo hiệu, thật sự là đáng tiếc.
An Đạo Toàn biết người của cục Hỏa dược không nhỉ?
Nếu có cơ hội thì sẽ phải đi thăm hỏi một chuyến mới được.
***
Ngọc Doãn đến Tam Xóa Hà Khẩu chủ yếu là hai chuyện.
Một là khuyên bảo Dương Tái Hưng, hai là đến vì lò mổ.
- Nơi này quá hẻo lánh, mỗi ngày vận chuyển thịt tươi, chung quy có chút phiền phức.
Hơn nữa nơi này thật sự quá nhỏ, nếu lúc trước thì không sao, nhưng hiện tại có mười mấy người hoạt động thì quả thật là hơi chật chội.
- Không phải là ta lải nhải, mà mười mấy người sống ở trong viện đó, chỉ đánh rắm thôi thì mười mấy người đều phải cùng nhau hưởng rồi.
Ngọc Doãn nghe xong, không kìm nổi cười ha ha.
Tuy nhiên, từ lúc nhân sự của lò mổ này gia tăng, thì lò mổ Tam Xóa Hà Khẩu này quả thật là chật chội đi nhiều.
- Thập Tam, lát nữa ngươi vào thành thương lượng với Cửu Nhi tỷ về tình hình lò mổ này. Đồng thời nói rằng ta phải ra ngoài thành tìm một nơi rộng hơn để thuê, muốn hỏi ý kiến của nàng.
Còn nữa, nơi mẹ ngươi ở cũng là ở đây, vốn là muốn thanh tĩnh, giờ lại trở nên nhiễu loạn thế này…
Cho nên cần phải đổi nơi khác.
Cao Sủng nghe xong, cảm kích liên tục gật đầu.
- Được rồi, ta còn có việc đi Mưu Đà Cương.
Ngọc Doãn sau khi chỉ bảo xong liền huýt sáo, từ xa truyền đến tiếng bước chân, Ám Kim chạy như bay đến.
Dương Tái Hưng và Cao Sủng đầy hâm mộ nhìn Ngọc Doãn xoay người lên lưng Ám Kim phóng đi.
- Tiểu Ất ca thật sự có bản lĩnh, đi một chuyến Thái Nguyên đã được một con ngựa tốt như vậy.
- Đúng vậy, nếu ta có thể có một con ngựa như vậy thì dù chết cũng cam tâm.
Dương Tái Hưng đấm một quyền lên vai Cao Sủng:
- Sao không chí khí như vậy? Ta cảm thấy Tiểu Ất ca không phải người tầm thường, ta và ngươi đi theo hắn, nghe theo sự an bài của hắn, đừng nói là một con ngựa, dù trên trăm con ngựa cũng còn được nữa là…
Cao Sủng cười ha hả, rồi lại cảm thán sâu trong nội tâm.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Tiểu Ất ca không phải người tầm thường.
Trước kia chẳng qua là cảm thấy ca ca rất thích tranh giành đấu đá, tính cách mặc dù trượng nghĩa nhưng đó cũng không phải là kế lâu dài. Ai ngờ sau trận đấu với Tiểu Quan Tác thì con người lập tức thay đổi. Nửa năm trước, hắn còn đang đau đầu vì món nợ ba trăm quan, chịu đủ mọi ức hiếp của Quách Tam Hắc Tử. Nhưng hiện tại, ca ca chẳng những là kinh doanh thịnh vượng, còn trở thành nhân vật có tiếng tăm, mà nay Quách Tam Hắc Tử đã trốn khỏi Khai Phong rồi.
Bản lĩnh của ca ca thật khiến người ta ghen tị.
Nhìn tư thế của hắn chỉ sợ cũng đã luyện đến công phu tầng thứ ba rồi.
- Đúng rồi, nghe Cửu Nhi tỷ nói, ca ca có thể có tiến cảnh như thế, phần nhiều là nhờ vị trưởng giả trong nhà hắn.
Nghe nói vị kia trưởng giả có thể luyện đan dược, không bằng chúng ta cũng cũng tìm ca ca cầu xin, nói không chừng cũng có thể đột phá bình cảnh hiện nay.
- Thật sao?
Cao Sủng kích động.
- Lừa ngươi làm gì, ngươi cũng biết ba tháng trước ca ca mới chỉ luyện tới công phu tầng thứ hai, nhưng hiện tại...
Lúc Dương Tái Hưng nói chuyện, trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn sáng rực.
Hắt xì!
Ngọc Doãn cưỡi ngựa đột nhiên ngứa mũi.
Hắn ghìm chặt ngựa, day day mũi , thầm nghĩ: “Ai đang nói gì sau lưng mình đây?”
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã là giờ Thân, cũng không còn sớm nữa, Ngọc Doãn liền không trì hoãn tiếp tục giơ roi giục ngựa phóng thẳng đến Mưu Đà Cương.
Liễu Thanh cũng rất nổi danh ở gần Mưu Đà Cương.
Điền trang của y cũng là một trang viên lớn nhất ở gần đấy, cho nên chỉ sau khi nghe ngóng thì hắn đã tìm được.
Thông báo danh tính ở bên ngoài điền trang, lát sau, Ngưu Cao cưỡi một con ngựa từ trong điền trang chạy ra.
- Tiểu Ất ca sao lại đến đây?
Ta đang nói hai ngày nữa đi tìm ngươi đấy.
- Nhìn ca ca không tệ, khí sắc quả thật tốt lên rất nhiều.
Ngưu Cao nghe vậy lập tức cười to không ngừng.
Không tệ, Ngưu Cao hiện giờ đích thật là khác với Ngưu Cao lúc sở Lỗ Sơn.
Y phục không cần phải nói, mặc dù không phải là tơ lụa La lăng nhưng cũng là bộ y phục được may khéo léo tinh tế, càng tăng thêm phong thái uy vũ của gã. Chân đi đôi giày đen cũng khá xa xỉ, tóc chải ngược chỉnh tề, mặt hồng hào.
Liễu Thanh quả thật là không đối đãi kém với Ngưu Cao.
Sau khi trở về Khai Phong, chuyện thứ nhất Liễu Thanh làm là bảo Sài Lâm đi phủ Khai Phong tìm người làm thủ tục đăng ký hộ quán cho trên dưới trăm bà con ở Lỗ Sơn. Tục ngữ nói, có tiền ó thể sai quỷ khiến ma, bỏ ra hơn một trăm quan là trong ngày đã làm xong thủ tục. Lập tức, Sài Lâm liền cùng người phủ Khai Phong mang theo công văn đi tới phủ Hà Nam làm thủ tục.
Mà người này Ngọc Doãn cũng biết, đó là Áp Ti Tống Nhân mà trước đây đã cùng Quách Kinh suýt nữa hại hắn.
Tuy nhiên hiện giờ công việc của Tống Áp Ti này cũng không tốt đẹp do việc tranh đấu không ngừng giữa Tiếu Khôn và Cung Áp Ti, mà y bị kẹp ở giữa cũng bị vạ lây, khó có cơ hội được đi ra ngoài, lại được ưu đãi lớn, đương nhiên Tống Áp Ti rất vui mừng.
Về phần một nhà Ngưu Cao thì đã ở lại Đông Kinh.
Hiện tại gã làm người hầu ở điền trang Liễu Thanh, ngoại trừ Sài Lâm ra thì địa vị gã cao nhất, một tháng có thể được trên dưới năm mươi quan tiền lời. Những người đi theo Ngưu Cao cũng được an bài, hoặc là ở cửa hàng trong thành làm việc, hoặc là vào đội thương của Liễu Thanh. Tóm lại, nay cuộc sống của mọi người rất tốt, cho nên thái độ vô cùng cảm kích đối với Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất tới thật đúng lúc, Liễu đại quan nhân hôm nay ở nhà.
- Ồ? Vậy là tốt rồi, ta cũng đúng lúc có việc, muốn mời Liễu đại quan nhân hỗ trợ.
Ngưu Cao nghe vậy bật cười to.
- Tiểu Ất yên tâm đi, chuyện của ngươi, đại quan nhân tuyệt sẽ không chối từ.
Tuy nhiên lúc này đại quan nhân chưa gặp ngươi được, không bằng chúng ta đi vào trong điền trang trước đã, được không?
- Sao vậy, đại quan nhân có khách?
Ngưu Cao miệng nhếch lên, cười nói:
- Cũng không hẳn là khác, chỉ là một tú tài muốn nhờ vả đại quan nhân đi chút hàng lậu mà thôi.
- Hả?
- Người đó là tú tài Bắc Quốc. Nghe nói hiện nay đi cửa Tể tướng mà được vào học ở trong trường Thái học. Ngươi nói xem đám người kia, học không chịu học, cả ngày chỉ tính kế làm những việc tà môn ma đạo, thật sự là hết thuốc chữa.
Ngọc Doãn nghe xong, cũng không quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu:
- Người đó tên là gì?
- Cũng hơi lạ nên ta cũng chẳng nhớ …ừm, hình như tên là Lý Quan Ngư.