Tống Thì Hành

Chương 253: Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng (1)



Dương Kim Liên chỉ là cô gái trẻ!

Nàng vốn là một cô gái nhà bình thường, người trong nhà thiếu tiền suýt phải bán mình vào Câu Lan.

Cũng chính là Lý Quan Ngư ra tay giúp đỡ thay nàng trả nợ, sau này Kim Liên vì trả ơn mà gả cho Lý Quan Ngư. Khi Lý Quan Ngư đỗ tú tài, lại đắc tội với cường hào địa phương, bất đắc dĩ nàng theo Lý Quan Ngư đến Đông Kinh.

Trong thâm tâm, Dương Kim Liên khát vọng được người ta yêu thương, được người quan tâm.

Lý Quan Ngư có nhiều tiền, cũng rất thương yêu nàng.

Nhưng ở mặt khác thì lại không quan tâm đến nàng, làm nàng không có cảm giác ấm áp.

Điều này cũng làm cho Dương Kim Liên vô cùng đau khổ.

Thanh thân hơn một năm nhưng cũng chỉ thắm thiết ân ái với Lý Quan Ngư vài lần.

Đến Khai Phong, hàng ngày nói chuyện cùng đám phụ nữ nội trợ Lục tẩu, thỉnh thoảng nhắc tới chuyện khuê phòng, nàng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Lý Quan Ngư tốt thì tốt, nhưng...

- Đại quan nhân thật là người tâm lý, người như hắn thấy hiếm có, hành động khách khí như vậy nữa.

Lục tẩu lải nhải bên tai Dương Kim Liên càng khiến nàng bực bội, theo bản năng đưa tay lên ngực, dường như nơi đó có một bàn tay lớn đang đặt lên đó...

Cảm giác này thật xấu hổ!

***

Ngọc Doãn vội vàng từ biệt Dương Kim Liên đến thẳng ngõ Quan Âm.

Lạ quá, mỗi lần gặp Dương Kim Liên thì luôn xảy ra chuyện kỳ lạ, làm hai người đều xấu hổ.

Lần đầu tiên gặp mặt, suýt nữa thì trở thành phiên bản Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh.

Lần thứ hai gặp mặt, suýt nữa thì bị giội cho ướt sũng.

Lần thứ ba này gặp mặt, thì...

Ngọc Doãn hồi tưởng lại, cảm thấy luôn luôn bị rơi vào tình huống dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, lúc hắn về đến nhà thì không còn để tâm những chuyện này nữa.

Yến Nô không ở nhà!

Sáng sớm nàng đi cửa hàng tiếp đón một nhà Cao Thế Quang.

Trương Trạch Đoan thì vẽ tranh trong phòng, An Đạo Toàn lại ở trong phòng luyện đan, đình viện to lớn như vậy mà vô cùng vắng lặng chỉ có Ám Kim nghe được tiếng bước chân của Ngọc doãn thì rung đùi đắc ý từ trong chuồng ngựa đi ra, thân thiết với Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn lên lầu.

Thay y phục, quơ lấy bào đao Hổ Xuất, hùng hổ đi xuống lầu.

Bằng lòng đưa ba trăm quan đến Quan Âm viện, sáng sớm Yến Nô đã đưa đến đó, Ngọc Doãn sửa sang quần áo một chút rồi cất bước ra ngoài.

- Tiểu Ất, mới vừa rồi Vương Mẫn Cầu đến, bảo hôm nay Thập Tam Lang chuyển nhà, hỏi ngươi có phân phó không.

Bởi vì Cao Sủng phải đi xa, cho nên phải chuẩn bị thỏa đáng.

Mẹ của Cao Sủng ban đầu ở tại Liền Kiều.

Vốn cũng rất tiện, nhưng lần này Cao Sủng đi trong thời gian khá lâu, thì sẽ có chút phiền phức. Vì để cho Cao Sủng an tâm, Ngọc Doãn bảo Yến Nô thuê một tòa nhà ở ngõ Du Lâm, hai tầng lầu nhỏ, cách ngõ Quan Âm lộ trình mười phút tiện cho Ngọc Doãn chăm sóc. Vốn, Yến Nô là muốn mua lại căn nhà này nhưng lại bị Ngọc Doãn ngăn cản.

Ngọc Doãn tình nguyện một tháng trả sáu quan chín mươi ba văn tiền thuê nhà cũng không muốn bỏ tiền ra mua.

Nguyên nhân?

Ngọc Doãn hiểu rõ trong lòng.

Lúc này mua nhà ở ngõ Du Lâm ít nhất cũng phải tốn bảy tám trăm quan.

Nhưng ở không được một năm thì nhà ở đó chắc chắn sẽ giảm giá, đến lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài?

Cùng như vậy, không bằng giữ lại chút tiền làm những chuyện khác. Ví dụ như thu mua lòng người, ví dụ như lén tạo ra binh khí, đến lúc nào đó sẽ có tác dụng. Ngọc Doãn đã lén tìm Du Thiết bảo y chế tạo ra mười thanh phác đao, cung cấp cho đao thủ ở lò mổ. Còn việc chế tạo binh khí là vi phạm lệnh cấm, nhưng vì sau này, không thể không chuẩn bị trước.

Dương Tái Hưng cần một cây thương tốt, cũng cần phải chuẩn bị.

Ngoài ra, hắn ta tinh thông bắn thuật, thậm chí không kém hơn Vương Mẫn Cầu.

Sau khi được Yến Nô đồng ý, Ngọc Doãn liền đem khẩu quyết xạ thuật trong " Bát Thiểm Thập Nhị Phiên " truyền thụ cho Dương Tái Hưng.

Ngọc Doãn không có thiên phú xạ tiến, cho nên cũng không chuyên tâm luyện tập.

Giữ khư khư xạ thuật này trước sau rất lãng phí, thà như vậy không bằng truyền thụ cho Dương Tái Hưng. Dù sao theo bối phận giang hồ, Trương Tiến sư phụ của Dương Tái Hưng vẫn là sư đệ của Chu Đồng, truyền cho Dương Tái Hưng cũng không sao.

Cho nên, còn phải có một tấm cung xịn.

Những cái này cần phải dùng tiền, sao Ngọc Doãn dám tiêu lung tung?

- Ta đã biết.

Ngọc Doãn đáp lời An Đạo Toàn rồi đi ra cửa.

Ra ngõ Quan Âm, vòng qua ngõ Điềm Thủy đến ngõ Du Lâm thì rẽ là đến sơn môn Quan Âm viện.

Sơn môn đóng chặt cửa, trong chùa chiền cũng vắng lặng, Ngọc Doãn bước tới gõ cửa sơn môn, chốc lát có tăng nhân đi ra.

Tăng nhân kia chính là tăng nhân hôm qua được Ngọc Doãn thưởng tiền.

Sau khi thấy Ngọc Doãn, gương mặt đầy nếp nhăn đó lập tức cười tươi như đóa hoa cúc nở rộ.

- Đại quan nhân tới sớm vậy?

-Trưởng lão, xin hỏi Trưởng lão Trí Thâm có ở đây không?

- Có có có...Đại quan nhân chỉ tìm y đó hả.

Nghĩ chắc tăng nhân này đã được trụ trì Trưởng lão Trí Chân dặn dò nên liên tục đáp lời.

Ngọc Doãn cảm ơn tăng nhân kia, lúc bước qua thì đặt một thỏi bạc vụn vào tay tăng nhân, làm ông ta mặt mày hớn hở.

Trong Quan âm viện vô cùng tĩnh mịch.

Hương khói vương vấn lượn lờ trên đỉnh.

Ngọc Doãn đốt ba nén hương cắm trong đỉnh, xem như lễ Phật xong.

Gặp miếu lễ Phật, là một tập tục quê nhà kiếp trước của hắn. Tuy nói tín ngưỡng này đã không còn tồn tại, nhưng thói quen vẫn còn.

Hơn nữa, hôm nay đến Quan Âm viện, cũng là xin người ta chỉ bảo.

Cấp bậc lễ nghĩa cần phải đủ.

Hắn đi xuyên qua phòng chính đến thẳng khu đất trồng rau hậu viện.

Khi Ngọc Doãn đi vào phát hiện rau trên đó không còn nữa, chỉ còn lại mảnh đất trơ trụi. Cửa thiền phòng không đổi, đứng ở ngoài phòng là có thể thấy được bài trí bên trong.

Trong thiền phòng kia không có gì cả.

Trên một tấm bồ đoàn có một tăng nhân ngồi ngay ngắn, tay cầm một dùi gõ mõ, miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại gõ một cái, vô cùng trang nghiêm làm người khác nảy sinh sự tín ngưỡng.

Tận đến lúc này Ngọc Doãn mới nhìn rõ dáng vẻ của Trưởng lão Trí Thâm.

Hôm qua đến thăm hỏi và giao thủ luôn với vị Trưởng lão Trí Thâm này nên không thể thấy rõ diện mạo của ông ta.

Lúc này chăm chú nhìn, chỉ thấy vị trưởng lão này có khuôn mặt oai hùng, đầu trọc, một bộ râu ngắn dưới cằm, càng tăng thêm vẻ oai hùng tráng khí của ông ta, mày rậm mắt to, mũi sư tử rộng, tay cầm phật châu toát lên vẻ hào khí.

Ngọc Doãn dừng bước lại.

Hắn biết, vị Trưởng lão Trí Thâm này biết hắn đến.

Nhưng ông ta đang lễ Phật, lại khiến Ngọc Doãn cảm giác hơi khó xử có nên vào hay không?

Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn đang định mở miệng, ánh mắt lại đột nhiên bị hàng chữ bên cạnh thu hút. Chữ kia viết quá khó coi, nhưng lại khiến người ta có một cảm thụ “thiết bút ngân câu”: Cứng dễ gãy, mềm dễ uốn khúc!

Hàng chữ này rõ ràng là mới viết không lâu, thậm chí nét mực còn chưa khô.

Mà hàng chữ này là viết để Ngọc Doãn đọc.

Cứng dễ gãy, mềm dễ uốn khúc?

Có ý gì?

Từ ý tứ trên chữ cho thấy thật ra cũng không khó hiểu.

Cứng dễ gãy, quá mức kiên cường thì dễ dàng bẻ gãy, nếu quá mức mềm mại, thì sẽ mất đi hương vị vốn có. Ngọc Doãn tin tưởng, Lỗ Trí Thâm viết sáu chữ này tất nhiên là có dụng ý của lão. Nhưng này trong lúc nhất thời, Ngọc Doãn lại nghĩ không ra.

Đây có phải là một khảo nghiệm của Lỗ Trí Thâm không?

Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người...

***

Lỗ Trí Thâm vẫn ngồi ngay ngắn trong phòng, tiếng gõ mõ lọt vào tai như phạm âm.

Ngọc Doãn thì nhắm hai mắt lại, suy tư về hàm nghĩa của những chữ cái trước mắt này. Hắn tin tưởng, sáu chữ này nhất định có quan hệ đến việc hôm nay hắn đến, nhưng rốt cuộc là quan hệ thế nào thì trong lúc nhất thời hắn lại không nghĩ ra.

Đây không chỉ là làm người, còn liên quan đến sự phát triển sau này của Ngọc Doãn.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, chợt từ trong thiền phòng truyền tới thanh âm sang sảng:

- Cương nhu chi đạo, tồn hồ nhất tâm.

Trong cương có nhu, trong nhu có cương, nếu chọn một, ngươi chọn cái nào?

Hai chọn một?

Đó là mệnh đề hai chọn một!

Ngọc Doãn lập tức có cảm ngộ hiểu ra, không nói hai lời, cất bước đi vào nhà.

Trong xương cốt hắn mang vẻ kiêu ngạo, không muốn khom lưng quỳ gối quyền quý.

Tái sinh tới nay, áp lực cuộc sống khiến hắn không thể không thay đổi theo. Nhưng Lỗ Trí Thâm muốn hắn hai chọn một, rõ ràng là nói cho hắn biết có một số việc muôn duy trì cân bằng, căn bản cũng không có khả năng.

- Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo!

Ngọc Doãn lớn tiếng trả lời, cất bước vào thiền phòng.

Tiếng mõ ngừng, phạm âm biến mất.

Lỗ Trí Thâm cười lớn, cũng không thấy ông ta có động tác gì đã đột nhiên vươn người đứng dậy, cất bước về phía trước, vung mõ đánh tới Ngọc Doãn.

Lúc này, Ngọc Doãn có hai lựa chọn.

Hoặc là cắn răng đón đầu mà lên, hoặc là lắc mình tránh né.

Hắn không do dự, Hổ Xuất trường đao phát ra một tiếng rồng gầm, xuất ra đón đỡ.

Chỉ nghe keng một tiếng vang lớn, mõ và trường đao Hổ Xuất va chạm nhau, một lực lớn từ mõ truyền đến, lập tức phá mở trường đao của Ngọc Doãn. Nếu như là trước kia, Ngọc Doãn chắc chắn sẽ bước né tránh, nhưng lúc này, hắn không có chút ý niệm nhượng bộ trong đầu, cất bước xoay người, trường đao mang theo một đạo quang chém ra.

Keng, keng, keng!

Liên tiếp ba tiếng vang lớn, Ngọc Doãn cứng rắn va chạm ba lượt với Lỗ Trí Thâm.

Thế điên cuồng, hoang dã lúc trước của Lỗ Trí Thâm lập tức bị Ngọc Doãn đã bị đánh gãy, không ông lại thể ra khỏi thiền phòng.

- Ha ha ha, “Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo”. Đây chính là lựa chọn của ngươi sao?

Ngọc Doãn sau khi đối chiến ba mõ của Lỗ Trí Thâm, sức lực lớn này khiến hắn chấn động, đầu choáng váng, bên tai ong ong, cánh tay như không thuộc về hắn, hoàn toàn mất đi tri giác. Hắn không thể không lui ra phía sau ba bước, thở phì phò, nhìn lại Lỗ Trí Thâm. Ba đao vừa rồi có thể nói là sử dụng hết lực lượng của hắn, khiến hắn khó có thể tiếp tục...

- Ta ở trong này, nếu như ngươi có thể đi vào thiền phòng thì coi như ngươi thắng.

Vào thiền phòng?

Thật ra có rất nhiều cách!

Nhưng, mới vừa rồi Ngọc Doãn lựa chọn “'Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo " đã khiến hắn giờ chỉ có một con đường có thể chọn.

Lỗ Trí Thâm kia đứng ở cửa thiền phòng, giống như một pho tượng kim cương.

Ngọc Doãn cắn răng, chăm chú nhìn Lỗ Trí Thâm, chiếu theo đại lực kim cương hộ thể thần công vận chuyển chân khí trong cơ thể, cánh tay dần dần khôi phục tri giác. Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông... Hắn dường như đã hiểu được ý tứ của Lỗ Trí Thâm.

Lập tức trong miệng phát ra một tiếng rít gào, cất bước tiến lên, Hổ Xuất trường đao vung lên mạnh mẽ bổ tới Lỗ Trí Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.