Tống Thì Hành

Chương 291: Mua quan



Ánh nắng tươi sáng mang đến một chút ấm áp cho Khai Phong tuyết trắng xóa

Mã ngu hầu đã đi rồi, nhưng Lý Quan Ngư vẫn ngồi bên bàn rượu, ngây ngốc nhìn rượu thức ăn trên bàn, lặng yên không nói gì.

Mới đầu nghe tin dữ của Đường Cát, phản ứng đầu tiên của Lý Quan Ngư chính là Ngọc Doãn làm.

Tuy Ngọc Doãn bị giam trong đại lao phủ Khai Phong, nhưng chính y có một loại trực giác Đường Cát chết trong tay Ngọc Doãn.

Nguyên nhân?

Y không nói ra được.

Giác quan thứ sáu của đàn ông có lúc cũng rất chính xác.

Lý Quan Ngư cảm thấy, Ngọc Doãn muốn giết Đường Cát cho dù là bị giam trong đại lao cũng không phải là không có khả năng.

Dù sao thế lực của Ngọc Doãn bây giờ ở phủ Khai Phong không nhỏ.

Hắn quan hệ thân thiết với trong phủ Khai Phong, trên dưới đều đã khai thông.

Từ Áp ti Tiếu Khôn đến quan lại nhỏ nha môn, ai không nhận được lợi ích của Ngọc Doãn? Nếu hắn thật sự muốn ra ngoài giết người cũng không xem là khó khăn, chỉ cần Ban trưởng trong lao phối hợp, thì có thể dễ dàng làm được. Lãnh Phi? Lý Quan Ngư không rõ, nhưng y lại hiểu Ngọc Doãn và Tuần bổ Ban trưởng phủ Khai Phong Thạch Tam qua lại rất thân. Có mối quan hệ này sao biết hắn và Lãnh Phi không có giao tình?

Bất luận nói thế nào, Ngọc Doãn là người phủ Khai Phong.

Mạng lưới quan hệ của hắn không phải Lý Quan Ngư có thể sánh bằng.

Cho dù y đã tìm được Mã ngu hầu nghe ngóng tin tức cho nhưng dù thế nào y cũng vẫn cho rằng Ngọc Doãn là hung thủ.

Chỉ là tại sao Ngọc Doãn muốn giết Đường Cát?

Điều này trước sau là một nghi vấn.

Chẳng lẽ nói là ai để lộ phong thanh, cho nên mới làm cho Ngọc Doãn hạ độc thủ? Nếu thật như vậy, chẳng lẽ mình cũng có nguy hiểm?

Nghĩ đến đây, Lý Quan Ngư giật nảy rùng mình một cái.

Y không biết ân oán giữa Ngọc Doãn và Đường Cát, nhưng bây giờ Đường Cát chết rồi, lại làm y chợt sinh ra một loại sợ hãi khó hiểu...

Không được, không thể để Ngọc Doãn này sống sót!

Lý Quan Ngư hô đứng dậy, ném chút tiền đồng liền đi ra khỏi tửu quán.

Ánh mặt trời chiếu lên người, ấm áp, vô cùng thoải mái.

Tuyết đọng trên mái hiên bắt đầu tan ra, nước tuyết theo mái hiên chảy xuôi xuống, làm mặt đất đột nhiên ẩm ướt. Gió rất nhẹ, lại mang ý lạnh đặc biệt của mùa đông, Lý Quan Ngư sợ run cả người, theo bản năng nắm chặt áo, cất bước đi ra ngoài.

Mới ra khỏi đầu hẻm, lại thấy ở phía trước đi đến một đám người.

Dẫn đầu rõ ràng chính là Yến Nô

Đám người Dương Tái Hưng theo phía sau, còn có một đám mổ heo của lò mổ Liền Kiều

Chỗ không xa, cửa đại lao mở ra, Ngọc Doãn cất bước từ trong đi ra, đám người Yến Nô tiếng reo hò, lập tức xúm lại.

Hoàng Tiểu Thất đang bưng cái chậu than, đứng ở cửa lao lớn tiếng hô:

- Tiểu Ất ca, khoan đã khoan đã... bước qua chậu than, vận xui đi hết.

Ngọc Doãn vốn định đi thẳng ra khỏi cửa lao, nhưng bị đám người Hoàng Tiểu Thất làm như vậy không thể không dừng lại.

Lúc này, trên đường cái Hưng Quốc Tự đã có không ít người đi đường, thấy tình trạng vậy liền tụ tập ngoài của lao, hứng trí bừng bừng xem náo nhiệt.

- Chào Tiểu Ất ca!

Có người hướng về phía Ngọc Doãn, lớn tiếng quát to.

- Tiểu Ất ca, không biết Tuần san kỳ sau lúc nào có thể ra?

- Đúng vậy, Tiểu Ất ca đừng sợ thằng khốn đó, mọi người đều đứng bên huynh bênh vực lẽ phải.

Cũng không biết là ai lén truyền ra tin tức Tuần san thời đại Đại Tống là Ngọc Doãn một tay tạo nên. Càng có người vì nguyên nhân bỏ tù Ngọc Doãn quy kết lên người đám người Bạch Thì Trung, nói chính là vì Ngọc Doãn tiết lộ hành vi bán nước của đám người Bạch Thì Trung mới bị nổi khổ của lao ngục. Trong thành Khai Phong nhiều là hán tử tâm huyết, sau khi nghe xong liền khen ngợi Ngọc Doãn không ngớt. Sáng nay ở lầu Tang Gia, ít nhất có thuyết thư tiên sinh nói về Ngọc Doãn.

Đám người Lý Nhược Thủy trăm phương nghìn kế muốn đuổi Ngọc Doãn ra khỏi Tuần san thời đại Đại Tống, lại không ngờ lại bỗng nhiên tạo thành thanh danh Ngọc Doãn cương trực không thôi.

Chỉ là Ngọc Doãn lúc này vẫn không rõ tình hình

Hắn thịnh tình không thể từ chối, cười ha ha bước qua chậu than, kéo theo những âm thanh ủng hộ.

Hắn tươi cười, hướng nhìn xung quanh, qua khóe mắt trong lúc vô ý quét qua Lý Quan Ngư đứng ở chỗ góc rẽ, nụ cười trên mặt lập tức ngưng trệ, nhưng rồi lại hồi phục lại dáng vẻ nụ cười lúc ban đầu. Hắn xa xa gật đầu với Lý Quan Ngư, lại thấy Lý Quan Ngư sắc mặt tái xanh hung hăng nhún chân, xoay người rời khỏi. Nhìn bóng lưng của Lý Quan Ngư, trong mắt Ngọc Doãn lại đột nhiên hiện ra một chút sát khí.

Thằng nhãi này không thể giữ lại.

Nói vậy trước kia Mã ngu hầu đột nhập vào trong lao chính là Lý Quan Ngư sai khiến.

Đừng thấy người này không hiển sơn lộ thủy, nhưng lại tụ tập lực lượng khá lớn, sau lưng y có người Nữ Trực chống lưng, mua chuộc rất nhiều người, ngay cả Tương ngu hầu của Điện Tiền Tư cũng bị y lôi kéo, đoán chừng còn có càng nhiều người bị y lôi kéo.

Gã này lôi kéo người thật là không phân biệt người.

Cư nhiên ngay cả Tương ngu hầu cũng muốn lôi kéo... Tương ngu hầu đó chỉ là võ quan chức bát phẩm mà thôi, cũng đáng được lôi kéo sao? Phải biết, Lý Quan Ngư y bất kể nói thế nào cũng là thân phận Thái Học sinh, nhưng bất kể thân phận như vậy có chút quá rồi.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không khỏi lắc đầu.

Hắn vừa muốn xoay người cùng mọi người rời khỏi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dừng bước lại.

- Ca ca sao vậy?

Thấy Ngọc Doãn dừng lại, Hoàng Tiểu Thất ngạc nhiên hỏi.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ, đột nhiên vẫy tay:

- Đi tìm Phong Huống, hỏi thăm y một chút, lai lịch của Điện tiền ti họ Mã là lai lịch gì. Vóc người hắn ta không cao lắm, rất rắn chắc, trên chân mày có một vết sẹo, bộ dạng có chút hung ác.

Hoàng Tiểu Thất ngẩn ra, vội vàng gật đầu:

- Ca ca yên tâm, đệ liền đi tìm Phong Huống.

- Tiểu Ất ca, xảy ra chuyện gì?

Yến Nô không kìm được hỏi.

Ngọc Doãn cười:

- Không có gì, chỉ là nghĩ tới một số chuyện, cho nên bảo Tiểu Thất đi hỏi thăm một chút, không sao không sao, chúng ta về nhà thôi

- Về nhà thôi!

Nương theo Dương Tái Hưng hô một tiếng, mọi người reo hò, vây quanh Ngọc Doãn bước nhanh rời khỏi.

***

Ngày 18 tháng 10 năm thứ sáu Tuyên Hòa, Thái Tử Triệu Hoàn nhậm chức Phủ doãn Khai Phong

Cùng ngày, Hoàng đế Huy Tông bãi bỏ Ngự sử đại phu Phạm Tông Doãn, để Ngự sử Trung thừa Tần Cối lên thay thế. Sau đó, Tần Cối liền trở thành sứ giả Đại Tống, cùng người Nữ Trực triển khai một cuộc đàm phái gian khổ, mà chủ đề đàm phán chính là sở hữu ba trấn Thái Nguyên.

Ngày hôm đó Ngọc Doãn rời khỏi đại lao phủ Khai Phong.

Tổng biên Chu Huyến mới nhậm chức Tuần san thời đại Đại Tống liền phái người đi đến hẻm Quan Âm chúc mừng.

Cùng lúc đó, Thiện Ứng đề xuất khiêu chiến với Trần Hi Chân, hai người cùng Phó Thiếu Lâm, muốn quyết chiến ở Nam Thiên môn núi Thái Thất.

Yến Nô vốn định đi theo cùng, lại bị Trần Hi Chân cự tuyệt. Trần Hi Chân chỉ dẫn ba người Tề Long Đằng, Dương Tái Hưng và Chu Phượng Sơn giáo đầu Địa Tự Phòng của Ngự Quyền quán đi núi Thái Thất. Dùng lời nói của Trần Hi Chân, người nhiều không có chỗ hữu dụng, ông đã liên lạc với chùa Thiếu Lâm, đến lúc đó sẽ phong tỏa Nam Thiên môn. Sở dĩ gọi Dương Tái Hưng đi theo là vì để Dương Tái Hưng mở rộng tầm mắt, Ngọc Doãn được Lỗ Trí Thâm chỉ dạy, đã có lĩnh ngộ, còn Dương Tái Hưng là sư điệt của Trần Hi Chân, đươngnhiên cũng không hề kém. Hơn nữa Trần Hi Chân nhìn thấy, con đường của Dương Tái Hưng đi hoàn toàn tương phản với Ngọc Doãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.