Tống Thì Hành

Chương 298: Giết gian tặc (6)



Nên xử trí Dương Kim Liên như thế nào?

Vấn đề này khiến Ngọc Doãn cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Đứng ở góc độ của hắn mà nói, Lý Quan Ngư đáng chết, nhưng Dương Kim Liên vô tội. Nếu Ngọc Doãn là hạng người có ý chí sắt đá, giết người không chớp mắt thì chắc chắn thấy người là giết. Nhưng Dương Kim Liên không chết thì trước sau lại là một phiền phức, nên làm thế nào cho phải đây?

Do dự một chút, Ngọc Doãn ôm Dương Kim Liên vào sương phòng đặt xuống.

Hắn đã có thể khống chế được sức mạnh phi thường của mình, nửa canh giờ nữa Dương Kim Liên e là vẫn chưa thể tỉnh lại được.

Nghĩ đến đây, hắn xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa sương phòng, lại nghe bên ngoài phòng có tiếng bước chân, ngay sau đó tiếng cửa phòng mở ra.

- Nương tử, sao không đóng cửa nhà cho kỹ vậy?

Giọng của Lý Quan Ngư vang lên khiến Ngọc Doãn lập tức dừng bước lại.

Hắn ngừng thở, xuyên qua kẽ hở khe cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Lý Quan Ngư mặc áo xanh, tay cầm theo một vò rượu.

Dậm dậm chân ở cửa nhà, Lý Quan Ngư nói:

- Bên ngoài gió lớn… Nương tử? Nương tử?

Không nghe thấy Dương Kim Liên trả lời, Lý Quan Ngư không khỏi có chút kinh ngạc, vội cao giọng gọi to.

Ngay lúc y buông vò rượu, đi đến đầu bậc thang chuẩn bị lên lầu thì trong lòng bỗng nhiên nảy lên một tia rung động, quay ngược lại, đã thấy một bóng đen từ phía sau đánh tới. Không đợi y kịp phản ứng, người kia đã tới trước mặt, tiếp theo đó ngực như bị một thanh búa lớn đánh trúng, Lý Quan Ngư phun ra ngụm máu, thân hình lập tức bay lên quăng xuống đất.

Y há mồm muốn kêu la, đã thấy trước mắt một luồng hàn quang xẹt qua.

Một thanh đoản đao hàn khí kinh người đã đặt ở cổ họng y, lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào.

- Ngọc Tiểu Ất?

Ngay lúc Lý Quan Ngư thấy rõ ràng người tới thì không khỏi giật mình kinh hãi.

- Sao lại là ngươi? Chẳng phải ngươi đã…

- Đã cái gì?

Trong lòng Ngọc Doãn không chút máy động, ánh mắt chợt híp lại.

Không ngờ, Lý Quan Ngư lại cười:

- Thật không ngờ là ngươi, đúng là tốt số….Tuy nhiên, sắc mệnh đã ban ra, ngươi lại lén quay về, chẳng lẽ là muốn kháng chỉ bất tuân sao? Ha hả, đây chính là tội lớn mất đầu.

Gã này không ngờ không hề sợ hãi, ngược lại cười ha hả xoi mói Ngọc Doãn

Ngọc Doãn hạ giọng nói:

- Chuyện của ta không nhọc Lý Tú Tài lo lắng.

Chỉ là với cục diện trước mắt dường như Lý Tú Tài ngươi không lo cho bản thân, chẳng lẽ ngươi đã biết ta sẽ quay lại tìm ngươi?

- - Đúng là gia thúc muốn ta liên hệ Đường Cát hại ngươi.

Bộ dạng của Lý Quan Ngư như một lão thần, không chút nào kinh hoảng.

- Ta sớm đã biết cái chết của Đường Cát có liên quan đến ngươi. Tuy nhiên, Đường Cát đã chết, ngươi cũng không có tổn thất gì. Về phần ân oán giữa ngươi và gia thúc, đó là chuyện của các ngươi. Mà nay ngươi đã làm Văn Lâm lang, lại là Đô Giám Ứng Phụng Cục, dù là gia thúc cũng không làm gì được ngươi.

Không bằng như này, ân oán giữa ta và ngươi sẽ xóa bỏ, được không?

Cũng là phụng mệnh làm việc, Tiểu Ất cần gì phải so đo? Nếu Tiểu Ất thật sự tức giận, ta nguyện ý bồi thường số tiền lớn.

Lý Quan Ngư tự tin thân phận của mình vẫn chưa bị người phát hiện.

Cho nên dù thấy Ngọc Doãn đã tìm đến cửa rồi thì theo bản năng y nghĩ đến ân oán giữa Ngọc Doãn và Lý Bảo.

Ngọc Doãn nghe xong, lại cười!

- Không biết Lý Tú Tài có thể bồi thường cho ta bao nhiêu?

- Tiểu Ất, một ngàn quan được không? Rồi cùng làm bằng hữu, ngày sau cũng có thể thêm tài lộ, ngươi nói có đúng hay không.

Nói xong, Lý Quan Ngư vươn tay muốn đẩy đoản đao ra khỏi cổ họng.

Y hiểu rất rõ giữa y và Ngọc Doãn không hóa giải được mâu thuẫn. Một ngàn quan thực sự không ít, đã đủ thể hiện thành ý của y. Về phần ra tay phản kháng? Lý Quan Ngư không chút tự tin! Ngọc Doãn là ai? Đây chính hạng người dám xông đến Ngự Quyền quán mà ngay cả Lý Bảo cũng không là đối thủ. Nhân vật bực này, y tuyệt đối không thể dùng lực để chống lại…

- Đường đường là mật thám của người Nữ Trực mà chỉ ra giá một ngàn quan thôi sao?

Tay Lý Quan Ngư đã chạm phải chuôi đao, nhưng khi nghe được một câu nói kia lập tức cứng lại.

Ngọc Doãn cười, hạ giọng nói:

- Ngươi nói ta đến vì Tiểu Quan Tác sao? Đúng như ngươi nói, Lý Bảo dù lợi hại cũng chỉ là một kẻ thứ dân, ta đã là mệnh quan triều đình, dù hắn ta có bản lĩnh lớn thế nào, ta cũng sẽ không sợ hắn.

Nhưng thật ra Lý Tú Tài và Phùng nương tử lầu Phong Nhạc mới khiến ta càng cảm thấy hứng thú.

Lý Tú Tài tới Khai Phong gần một năm, nghĩ chắc thu hoạch rất nhiều...Lúc trước có võ quan cấm quân bị giết chắc hẳn có liên quan tới Lý Tú Tài, ngươi nói xem có đúng thế không?

Lý Quan Ngư giật nảy mình cả người lạnh toát.

Y hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Ngọc Doãn.

Đã thấy Ngọc Doãn nở nụ cười quỷ dị, trong lòng lại lạnh run.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta…

- Lý Tú Tài, đừng lải nhải với ta nữa, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, rốt cuộc ngươi đã an bài bao nhiêu người trong cấm quân?

Còn nữa, trong thành Khai Phong này, trừ Lý Tú Tài ngươi và Phùng nương tử ra, còn có bao nhiêu đồng đảng?

Nếu nói rõ ràng, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút, nếu không…Ha hả, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành. Ngươi cũng biết Đại Tống ta có một loại hình phạt tên là Lột da? Đó là đem chôn người xuống đất, chỉ lộ đầu ra, ta sẽ dùng thanh đao cắt một lỗ trên đầu ngươi, sau đó đem đan sa hóa rót vào lỗ hổng đó.

Ha hả, ngươi có biết mùi vị đó như nào không?

Đến lúc đó ngươi sẽ khó có thể chịu được, cảm thấy ngứa, thiếu dưỡng khí, kết quả thân thể cứ giãy dụa ra ngoài, trên người không còn sót lại chút da nào, máu thịt nhầy nhụa. Sau đó ngươi sẽ đau, sẽ lăn lộn trên mặt đất tận cho đến khi chết.

Ngọc Doãn không biết toàn bộ hình phạt tàn khốc Đại Tống, nhưng lại biết cái hình phạt gọi là “Lột da” này.

Sắc mặt Lý Quan Ngư trắng bệch, nhìn Ngọc Doãn.

Thật lâu, y hạ giọng nói:

- Nương tử của ta ở đâu?

- Yên tâm, nương tử của ngươi chỉ bị bất tỉnh, đang nằm ở trong sương phòng. Hôm nay ta đến chỉ để giết ngươi, sẽ không liên lụy đến người vô tội.

Lý Quan Ngư nghe xong thở nhẹ ra.

Y hạ giọng nói:

- Oan có đầu, nợ có chủ.

Nương tử không liên quan đến chuyện này, nếu Tiểu Ất ngươi là hảo hán thì hãy tha cho nương tử của ta.

Về phần danh sách mà ngươi nói, ta sẽ khai… Đúng vậy, ta là một mật thám, nhưng cũng là do bất đắc dĩ. Ta sinh ở Yến Vân, vốn là người Hán. Lúc trước ta cũng từng nghĩ muốn thi cử công danh, hiệu lực cho Đại Tống, lại không nghĩ kết quả là rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, rơi vào đường cùng chạy tới Đại Liêu...Số ta cũng không tệ, có được công danh tú tài, chỉ có điều lão già ngu ngốc Da Luật Diên Hi kia làm hại chủ công chúng ta là Da Luật Dư Đổ phải phản lại Đại Liêu, tìm giặc Lỗ nương tựa.

Chủ công có ơn tri ngộ với ta, đương nhiên ta sẽ đi theo…

Chỉ có điều số mệnh ta không tốt, sau khi tìm nơi nương tựa giặc Lỗ, lại đắc tội với Bồ Sát Thạch Gia Nô. May mắn Tiêu Khánh xuất thủ cứu ta, tính mạng của ta mới được bảo đảm. Sau đó ta phụng mệnh mang theo thê tử tới Khai Phong, dựa vào quan hệ với Lý Bảo để đứng vững gót chân.

Lý Quan Ngư nói vô cùng thẳng thắn thành khẩn, nhưng Ngọc Doãn lại không có hứng thú.

- Ngươi đừng có lải nhải này nọ, cái ta muốn là danh sách người mà ngươi cài vào trong cấm quân.

Lý Quan Ngư nghe vậy không khỏi cười khổ.

Nào có danh sách gì, chỉ là năm người mà thôi. Ngươi nói cấm quân kia dễ đi vào lắm sao? Ta tốn rất nhiều tiền bạc mới an bài được năm người. Mã Ngu Hầu, thì ngươi đã gặp, còn bốn người theo thứ tự là…

Lý Quan Ngư sảng khoái nói ra năm tên.

Ngọc Doãn ghi ở trong lòng, chuẩn bị trở về giao cho Dương Tái Hưng.

- Vậy còn đồng đảng của ngươi trong thành Khai Phong?

- Đồng đảng?

- Đừng có nói với ta là ngươi không biết đấy, mười mấy tướng lĩnh cấm quân kia chính là ngươi động thủ sát hại. Đừng có nói là ngươi không có bản lĩnh này.

- Đông Tâm Lôi!

- Hả?

- Đông Tâm Lôi Lầu Phong Nhạc chính là thủ hạ của Phùng Tranh

- Còn ai nữa?

Lý Quan Ngư do dự một chút, còn nói ra hai quyền sư của Ngự Quyền quán.

- Thúc phụ ngươi có quy hàng người Lỗ không?

- Không có...ngươi đừng nhìn ta, gia thúc tuy là người không nói đạo lý, nhưng đối đãi ta vô cùng tốt. Ta từng thăm dò ông, lại bị ông mắng một trận. Ông là người thẳng tính, rất trung thành và tận tâm đối với Đại Tống, chỉ là lão Triệu quan gia các ngươi đúng là kẻ hồ đồ, chẳng phân biệt được thiện ác? Tiểu Ất, nghe ta một lời...Hiện nay thanh thế Đại Kim ta rất lớn, sớm muộn gì cũng sẽ nhất thống thiên hạ. Ngươi có kiến thức, tài học không tầm thường, Tiêu Khánh Tiêu tiên sinh cũng cực kỳ tán thưởng ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể dẫn tiến giúp ngươi, chắc hẳn Tiêu tiên sinh nhất định sẽ cao hứng khi ngươi tìm tới ông ta nương tựa.

Gã này nói lời cuối mà còn khuyên Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn cười lạnh một tiếng:

- Cả đời ta dù trắng tay cũng không làm loại chuyện bán tổ cầu vinh. Đừng có lải nhải nữa, còn có ai là đồng đảng của ngươi?

- Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, một năm qua ta cũng thu hoạch được nhiều.

Lý Quan Ngư dường như sớm đã dự liệu phản ứng của Ngọc Doãn, nên không lộ vẻ hoảng sợ.

Ngược lại, khi Ngọc Doãn hỏi tới, y lại thao thao bất tuyệt, cực kỳ phối hợp nói ra rất nhiều cái tên. Trong các tên này, có người hắn biết, có người hắn xa lạ. Ngay từ đầu, Ngọc Doãn còn thật sự chăm chú nghe, nhưng dần dần, hắn liền cảm thấy có chút không hợp lý, gã này càng lúc càng phối hợp, theo lý mà nói, gã không nên có phản ứng này mới đúng.

Chẳng phải hắn ta rất sợ chết sao?

Nhưng một người rất sợ chết, sao vào thời điểm đao búa lại điềm tĩnh như vậy?

Trong những cái tên mà hắn ta nói ra, có bao nhiêu người thật sự bị hắn ta mua chuộc? Sự thoải mái nhiệt tình kia khiến Ngọc Doãn hoài nghi, hắn ta phối hợp như vậy là có ý gì? Hay là hắn ta đang kéo dài thời gian đợi viện binh?

Ánh mắt Ngọc Doãn trong lúc vô ý quét qua bàn rượu và thức ăn trong chính đường, trong lòng khẽ động.

- Ngươi mời khách đến?

- Hả?

- Ngươi đang kéo dài thời gian muốn đợi viện binh, đúng không? Những lời vừa rồi ngươi nói với ta thật sự đều là nhảm nhí.

Trong lòng Lý Quan Ngư run lên, lập tức im bặt.

Quả thế!

Ngọc Doãn nhìn thoáng qua Lý Quan Ngư, lại nhìn vò rượu trên bàn.

Chẳng biết tại sao, trong đầu hắn chợt xẹt qua một ý nghĩ liền túm lấy cổ áo Lý Quan Ngư:

- Lần trước ngươi đánh mất trăm vạn châu báu, chỉ sợ khó có thể dâng lên cho Tiêu Khánh. Phùng Tranh từng có chủ ý muốn ngươi dâng thê tử để lấy lòng một vị điện hạ nào đó trong sứ đoàn...Từ đã từ đã, hôm nay ngươi mời người này tới, chẳng phải là bán vợ cầu vinh sao?

Con ngươi vẫn bình tĩnh của Lý Quan Ngư chợt hoảng loạn.

Trong vẻ hoảng loạn còn có sự thống khổ và sợ hãi.

- Ngươi, ngươi, ngươi...Rốt cuộc ngươi là loại người nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.