Tống Thì Hành

Chương 364: Đêm trước (2)



- Bảo Cửu Lang vất vả một chút, đi thăm dò Lầu Phong Nhạc và Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu xem tối nay có tình huống gì.

Cửu Lang, vốn tên là Hoàng Văn Đào, tộc đệ của Hoàng Tiểu Thất.

Người này là địa đầu xà ở Khai Phong, ngày thường nhàn hạ, không làm việc chính gì.

Nhưng y cũng có bản lĩnh, đó là mật thám. Thuộc hạ của y cũng có mười mấy kẻ nhàn rỗi, ở trong thành Khai Phong có chuyển động gì thì là biết trước tiên. Trước đó, Ngọc Doãn từng dùng Hoàng Cửu Lang, chỉ có điều sau đó hắn phải đi Hàng Châu thì không liên hệ nữa, lần này trở về, việc đầu *tiên là Ngọc Doãn lại đi tìm Hoàng Văn Đào, tiếp tục sử dụng.

Tuy nói mỗi tháng chi trên dưới một trăm quan tiền, nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói có thể nhận được tin tức trước tiên, số tiền này cũng đáng giá.

Đương nhiên, tầng quan hệ này không thể để người nào biết được.

Trên danh nghĩa Hoàng Văn Đào là thủ hạ của Hoắc Kiên, không quan hệ tới Ngọc Doãn.

Nhưng trên thực tế, người này trực tiếp nghe theo sai phái của Ngọc Doãn, đảm nhận tai mắt của Ngọc Doãn trong thành Khai Phong.

Từ lần trước Mậu Đức Đế Cơ nói Phùng Tranh và Thiên Kim Nhất Tiếu lầu đi lại thường xuyên, Ngọc Doãn cảm thấy rất bất thường, liền chú tâm theo dõi Thiên Kim Nhất Tiếu lầu.

Nhưng hai tháng qua hắn không có bất kỳ thu hoạch gì.

Có điều Ngọc Doãn không dám lơ lỏng, vẫn bảo đám người Hoàng Văn Đào nghiêm mật giám thị.

Hoắc Kiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Ngọc Doãn liền không hề dài dòng dắt ngựa ra ngõ Quan Âm rồi sau đó phi thân lên ngựa đi thẳng đến phủ Thái Úy.

Đêm, trên đường phố vắng tanh, ít gặp người đi đường. *

Có lẽ là ảnh hưởng của sự lo lắng chiến tranh nên Khai Phong cũng không còn vẻ ồn áo náo động và phồn hoa như trước nữa. Trước đó, dù là cưỡi ngựa cũng phải đi chầm chậm, nhưng đêm nay Ngọc Doãn phóng ngựa như bay trên đường dài.

Trước cửa phủ Thái úy giăng đèn kết hoa.

Nguyên tắc xử thế của Cao Cầu rất đơn giản, không kéo bè kết phái.*

Còn nữa, hiện giờ thanh âm giết Ngũ tặc đang lên cao nhưng ông cũng không hề tham gia vào, cho nên đã cáo ốm ở nhà không chịu gặp khách.*

Nhưng khi nghe nói có Ngọc Doãn tới thăm, Cao Cầu lại không hề cự tuyệt mà phái người dẫn Ngọc Doãn tới thư phòng hậu trạch, ông hâm rượu bảo Ngọc Doãn ngồi xuống.

- Tiểu Ất đến vào giao thừa, nói vậy là có chuyện quan trọng muốn nói.

Ngọc Doãn đỏ mặt lên, vội vàng khom người chúc tết Cao Cầu, rồi sau đó mới trình bày mục đích chính.

- Ngươi muốn đi Toan Tảo?

*- Đúng vậy.

Cao Cầu nhăn mày lại hạ giọng nói:

- Ngươi cần phải hiểu rõ, đi Toan Tảo, không tránh được sẽ phải giao phong với Lỗ tặc, cũng không phải là nơi an toàn.

- Nếu Lỗ tặc qua sông thành công thì dù ở lại Khai Phong cũng không an toàn.

- Ý Tiểu Ất nói là Toan Tảo không ngăn nổi Lỗ tặc ư?

- Việc này...tiểu chất khó nói...nhưng cháu nghe nói, quân coi giữ Toan Tảo binh bị lỏng lẻo, chỉ sợ ngăn không được đội quân hổ lang Lỗ tặc.

Mặt Cao Cầu đỏ rực.

Binh bị Toan Tảo lỏng lẻo, cấm quân Đông Kinh chẳng phải cũng vậy sao.

Chỉ là có những việc bản thân ông cũng không làm chủ được. Nói toạc ra, chức Đô Thái Úy Điện Tiền Ti chỉ là ngụy trang của Hoàng đế Huy Tông mà thôi.

- Nếu Tiểu Ất có ý đền đáp quốc gia, ta đây cũng sẽ không ngăn trở.

Như vậy đi, chờ qua tân niên, ta sẽ chuyển danh sách tên ngươi tới Binh Bộ. Nhưng lời thô tục cứ nói trước, Điện Tiền Ti thì ta có thể làm chủ, nhưng bên Xu Mật Viện thì ta không giúp được, nếu ngươi muốn thành còn cần phải đi lại chỗ đó một chút.

- Tiểu chất hiểu!

Thấy Cao Cầu đáp ứng, Ngọc Doãn thầm thở phào.

Bất kể người đời sau đánh giá Cao Cầu như nào, nhưng dù gì Cao Cầu đối với mình cũng không kém.

Trên thực tế, ấn tượng của người đời sau với Cao Cầu phần lớn là bắt nguồn từ Thủy hử truyện. Ngọc Doãn không lòng dạ nào mà sửa lại những bình phẩm ấy cho Cao Cầu, *người này không học vấn không nghề nghiệp là sự thật, nhưng có thể an an ổn ổn ngồi ở vị trí này thì cũng không phải là không có bản lĩnh.

Cổ nhân nói: Quân tử có thể bắt nạt chỉ một thời.

Nhưng người giống như Cao Cầu vậy, có thể chung sống hòa bình, tốt nhất là chớ để đắc tội.

Chứ đừng nói chi là, văn võ trong triều đều không coi Ngọc Doãn vào mắt, cũng chỉ có Cao Cầu là thật lòng giúp Ngọc Doãn hắn.

Người này, tuy nói giả dối, tuy nói không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng là một người có nghĩa khí.

- Dường như thúc phụ có chút phiền não?

Cao Cầu ngẩn ra, chợt lắc đầu cười nói:*

- Đúng là già rồi, không ngờ lại bị Tiểu Ất nhìn thấu tâm sự.

*- Nếu thúc phụ tin Tiểu Ất, sao không nói với Tiểu Ất?

Khẽ thở dài, Cao Cầu cười chua xót:

- Rất khó nói...mà cũng rất đơn giản...Mặc dù Thái Thượng Đạo quân đã thoái vị, nhưng ngươi chắc cũng biết lần này vì sao hắn phải truyền ngôi rồi. Đạo Quân vẫn muốn tới Kim Lăng mưu cầu phục khởi...Hai ngày này, Đạo Quân liên tục yêu cầu ta theo hắn tới Kim Lăng.

Tiểu Ất, cũng không muốn giấu diếm ngươi, ta được Đạo Quân tán thưởng, hưởng bao vinh hoa phú quý, cuộc đời này không gì tiếc nuối.

Theo lý mà nói, Đạo Quân là quý nhân của ta, ta nên nghe theo mới phải. Nhưng Tam Lang còn trẻ, quyết định của ta sẽ ảnh hưởng tới tương lai của nó. Cho nên ta mới phiền não, không biết nên quyết định như nào, Tiểu Ất có thể chỉ điểm bến mê cho ta không?

Trong lịch sử, Hoàng đế Huy Tông xuôi nam, Cao Cầu dẫn cấm quân đi theo.

Sau đó, khi ông tới Tứ Châu thì nảy sinh xung đột với Đồng Quán, Huy Tông tiếp tục đi về phía nam, mang theo Đồng Quán xuôi nam, để Cao Cầu đóng giữ Tứ Châu. Cao Cầu cũng thông minh, thấy tình huống không ổn, liền lập tức trở về Khai Phong, mới xem như có thể sống lâu.

Trận đấu giữa cha con Hoàng đế Huy Tông và Hoàng đế Khâm Tông cuối cùng vì Khai Phong bị vây mà Khâm Tông đã giành chiến thắng.

Đám người Đồng Quán *đều bị xử lý chỉ có Cao Cầu may mắn thoát khỏi.

Chỉ là bởi vì quyết định trước đó của Cao Cầu mà khiến Khâm Tông sinh lòng khúc mắc.

Sau khi Cao Cầu chết, ba đứa con của Cao gia nhanh chóng thất sủng, từ nay về sau không một ai nhớ đến nữa.

Ngọc Doãn không rõ đoạn lịch sử này lắm, nhưng cũng biết nếu Cao Cầu đi theo sẽ mang đến lực ảnh hưởng gì đối với cấm quân.

Mặc kệ như thế nào, cho dù Cao Cầu ông là một con rối, nhưng thủy chung vẫn là Đô Thái Úy Điện Tiền ti!

- Thúc phụ, Tiểu Ất có một câu không biết có nên nói hay không.

- Cứ nói đừng ngại.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, hạ giọng nói:*

- Thái Thượng Đạo Quân có ơn với thúc phụ là thật, nhưng nay làm chủ lại là Quan gia.

Đạo Quân dù gì cũng đã thoái vị, muốn khôi phục thì danh bất chính ngôn bất thuận... Mà Quan gia thì sao? *Hiện giờ đang là lúc dùng người, thúc có đọc bài viết trên Tuần san Quan sát Đại Tống cũng chỉ nói là giết Ngũ tặc, không quan hệ tới thúc phụ. Nếu lúc này thúc phụ có thể đứng bên cạnh Quan gia, không chừng có thể ban ơn cho con cháu. Còn nữa, thúc phụ có nghĩ, giữa Ảo tướng và thúc, Quan gia sẽ tin ai? Ảo tướng nắm Thắng Tiệp quân, thúc phụ quản lý Cấm quân, mà từ trước đó có lẽ nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu theo Đạo Quân nam hạ, thì khó tránh khỏi dẫn đến việc hai bên tranh đoạt quyền lợi, chẳng lẽ thúc phụ nguyện ý cam tâm tình nguyện giao binh quyền ra sao?

Nếu thật như thế, chẳng bằng ở lại Khai Phong còn hơn!

Đồng Quán!

Khi Cao Cầu nghe đến cái tên này trong mắt hiện lên tia sắc bén.

Mặc dù Hoàng đế Huy Tông tin tưởng ông, nhưng trong mắt Hoàng Đế Huy Tông, trước sau Cao Câu vẫn là một *ngoại thần. Ngược lại là Đồng Quán mới thật sự được Hoàng Đế Huy Tôn tín nhiệm, vượt xa Cao Cầu. Dù sao, Đồng Quán là thái giám, lại là nội thần của Hoàng đế Huy Tông.

Xa gần thân sơ, nhìn là hiểu ngay.

Cao Cầu đột nhiên mỉm cười, rót một chén rượu đầy cho Ngọc Doãn:

- Trời không còn sớm, Tiểu Ất sớm đi trở về, chớ để người nhà đợi lâu.

Ông không tỏ vẻ có nghe theo lời khuyên của Ngọc Doãn hay không, nhưng Ngọc Doãn biết, Cao Cầu đã có quyết định.

Cái gọi là bị vỏ bên ngoài che mắt, tình huống vừa rồi của Cao Cầu đã là như thế...mà nay nhổ lá cây kia ra, ông đương nhiên là có chủ trương rồi.

Cao Cầu chìm đắm trên con đường làm quan nhiều năm, tâm cơ và thủ đoạn, tuyệt đối Ngọc Doãn không thể nào bằng được.

Còn đối với Ngọc Doãn mà nói, Cao Cầu nếu có thể ở lại, đối với hắn thủy chung là có lợi, có thể giúp đỡ hắn, thậm chí hơn xa đám người Lý Cương lúc nào cũng mở miệng là giúp hắn.

- Vậy thì cháu xin cáo từ, thay cháu gửi lời hỏi thăm tới Tam Lang, ngày mai cháu không đến chúc tết thúc phụ nữa.

Ngày mai là ngày chôn cất thúc tổ, sau khi xong cháu phải về quân trại Mưu Đà Cương, nếu thúc phụ có việc thì bảo Tam Lang đi gọi cháu.

Cao Cầu cười gật gật đầu, tiễn Ngọc Doãn ra khỏi thư phòng.

Dưới hiên cửa, ông đột ngột gọi Ngọc Doãn lại:

- Tiểu Ất, Thiên Tứ Giám được chuyển tới Mưu Đà Cương.

Ta khuyên ngươi tốt nhất lưu lại mấy ngày, đợi ta nghĩ cách cho người lên vị trí Đô Giám Thiên Tứ Giám, rồi mới mưu cầu đi tới Toan Tảo. Đô giám Thiên tứ Giám là một võ quan ngũ phẩm, như thế thì ngươi tới Toan Tảo rồi dầu gì cũng là Đô thống chế, còn dễ làm việc hơn trước kia, ít bị người ta tiết chế hơn ở phủ Khai Phong, ngươi thấy sao?

Ngọc Doãn nghe vậy trong lòng mừng như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.