Tống Thì Hành

Chương 391: Vây hãm Khai Phong (3)



Triều Dương môn, Phàn gia Cương.

Từ bờ nam sông Quảng Tế lui về trong nháy mắt đã một ngày đêm.

Sau khi Quách Dược Sư suất bộ truy kích tới bờ bắc sông Quảng Tế lại bởi vì Ngọc Doãn hạ lệnh phá hủy cầu nổi, làm cháy nổ phương tiện ở bến mà không thể không tạm thời dừng bước lại. Bảy mươi miếng Chưởng Tâm Lôi đã làm bùng nổ thiêu hủy toàn bộ mọi thứ trong phạm vi ba mươi dặm của bến đò, hủy hết thuyền đò. Bởi vậy, Quách Dược Sư dù muốn qua sông nhưng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp.

Cũng chính bởi vì như vậy, Ngọc Doãn mới có thể yên ổn từ bờ nam rút về.

Chẳng qua, hắn vẫn chưa trở về Mưu Đà Cương mà trực tiếp rút lui tới Phàn gia Cương. Đồ quân nhu Mưu Đà Cương, còn có ngựa cỏ khô của Thiên Tứ Giám đã dời đi gần hết, còn lại một chút lương thảo thì Lý Cương ra lệnh đã được thiêu hủy hết, thật sự không để lại cho quân Kim một hạt lương thực nào. Mà lúc này, quân Kim tả Lộ Nguyên soái Hoàn Nhan Tông Vọng cũng suất bộ đến sông Quảng Tế. Tuy nhiên, bởi vì bến tàu và đò bị hủy, Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ phải hạ lệnh, nghỉ ngơi và chỉnh đốn binh mã.

Tuy nhiên, tất cả mọi người biết rõ, người Nữ Chân tên đã trên dây, không phát không được, sớm muộn gì cũng sẽ binh lâm phủ Khai Phong.

Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, thật là một cơ hội nghỉ ngơi khó mà có được.

Trấn Quách Kiều đại thắng, hoặc nhiều hoặc ít đã xua tán đi sự lo lắng bao phủ tại Khai Phong. Dường như Lỗ tặc không thể không chiến thắng, rong lúc nhất thời dân chúng Khai Phong bớt đi sự sợ hãi. Liên quan đến điều ấy, Lý Cương trên triều đình cũng tăng thêm không ít sức mạnh. Tuy rằng ông không muốn thừa nhận Ngọc Dõan, rồi lại không thể không thừa nhận, thắng lợi của Ngọc Doãn quả thật đã mang đến cho ông nhiều lợi ích.

Hoàng đế Khâm Tông đã không muốn bỏ chạy nữa.

Thậm chí khi có người khuyên y rời khỏi Đông Kinh còn bị chửi mắng một trận.

Sâu trong nội tâm. Lý Cương cũng có chút cảm kích Ngọc Doãn. Chẳng qua trong lòng ông vẫn còn tồn một chút khúc mắc với Ngọc Doãn.

- Lão phu sắp đi rồi!

Ngọc Doãn vừa mới dàn xếp xong thì nghênh đón một người khách.

Sau khi Tông Trạch ngồi xuống, chúc mừng Ngọc Doãn xong đồng thời nói Ngọc Doãn biết ông sắp rời khỏi Đông Kinh.

Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra:

- Lão đại nhân muốn đi đâu?

- Được Tiểu Ất trợ giúp, đêm trước quan gia đã nói chuyện với ta, mệnh ta làm phó Nguyên soái binh mã Kinh kỳ đông lộ. Hôm nay phải đi phủ Tế Nam trước.

- Lão đại nhân đi phủ Tế Nam?

Ngọc Doãn hơi sửng sốt, nhíu chặt mày một lát rồi nói:

- Kinh kỳ đông lộ không ổn?

- Đúng vậy.

Ngọc Doãn đột nhiên nhớ ra, Kinh kỳ đông lộ Tuyên Phủ Sứ, chẳng phải là đại Hán gian Lưu Dự nổi danh trong lịch sử đó sao?

Chẳng lẽ tên đó cũng sắp quy hàng hay sao?

- Hàn Dân Nghị phá được Hùng Châu, làm cho Kinh kỳ đông lộ rung chuyển bất an.

Có mật thám hồi báo, Lưu Dự được Thái Kinh tiến cử, có ý rút lui khỏi Tế Nam phủ, đi tới Dương Châu hội hợp với Thái Thượng Đạo Quân. Lão tặc thật sự ngộ quốc, thế cục hiện nay, hắn không suy nghĩ đền nợ nước, còn muốn thiết lập một triều hai vua, ý muốn Thái Thượng Đạo Quân ở Dương Châu đăng cơ. Lại không nghĩ một khi Lưu Dự nhượng xuất Tế Nam phủ, thì Kinh Đông tất loạn, Khai Phong cũng bị liên lụy.

Quan gia mệnh ta tức khắc đi tới Tế Nam phủ, bắt Lưu Dự.

Đồng thời còn sai Đô Giám Hàng Châu Quan Thắng suất bộ đi tới Tô Châu để Thái Thượng Đạo Quân không được hành động thiếu suy nghĩ... Ta vốn muốn đóng giữ Khai Phong, kề vai tác chiến với Tiểu Ất, lại không nghĩ... Tuy nhiên Tiểu Ất cũng không cần phải lo lắng, Lỗ Tặc mặc dù đang thế lớn kiêu căng, nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế. Vương Bẩm tử thủ Thái Nguyên, ngăn trở đại quân của Hoàn Nhan Tông Bật, dù Lỗ tặc đã qua sông hơn sáu bảy vạn, nhưng binh lực như thế mà muốn phá Khai Phong cũng không phải là chuyện dễ. Tuy nói Lý Bá Kỷ không giỏi chiến sự, nhưng cũng là người biết nặng nhẹ. Ông đã quyết ý tử thủ, chờ Lão Chủng tướng công và viện binh đến thì sẽ quyết chiến với Lỗ tặc.

Ngọc Doãn sau khi nghe xong, đã trầm mặc!

Tông Trạch đảm nhiệm Phó Nguyên soái binh mã Kinh Đông có chút ngoài dự kiến của hắn.

Trong lịch sử, Ngọc Doãn nhớ rõ Tông Trạch đảm nhiệm Phó Nguyên soái binh mã Hà Bắc, sao giờ lại trở thành nơi Kinh Đông chứ?

Tuy nhiên cũng tốt, bất kể là Kinh Đông hay là Hà Bắc, đều cực kỳ quan trọng.

Chớ đừng nói chi là Kinh kỳ Đông lộ này cánh sườn Khai Phong. Tông Trạch đi phủ Tế Nam, nghĩ chắc có thể bảo đảm cánh sườn Khai Phong.

Chỉ có điều, lại không biết tương lai Nguyên soái phủ Hà Bắc sẽ là ai tiếp chưởng.

- Lão đại nhân, khi nào thì lên đường?

- Khởi hành ngay tức khắc, nên đặc biệt đến nói lời từ biệt với Tiểu Ất.

- Nhanh như vậy sao?

Ngọc Doãn do dự một chút, lại cắn răng hạ giọng nói:

- Lão đại nhân đi phủ Tế Nam mang theo bao nhiêu binh mã?

- Binh mã Khai Phong phần lớn khó có thể điều động, Lý Bá Kỷ điều động 600 dũng tốt của Điện Tiền Ti cho ta, cũng an bài Kim thương ban Trực Từ Ninh làm tiên phong.

- Từ Ninh?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu cười khổ nói:

- Từ Ninh có lẽ là người giỏi nhưng ta nghĩ vẫn còn chưa đủ. Lưu Dự đã có ý rời khỏi phủ Tế Nam, sợ đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu trong tay lão đại nhân không có ai tin dùng trợ giúp, chỉ sợ cũng là phiền toái.

- Vậy Tiểu Ất đề cử gì không?

Trong thâm tâm Ngọc Doãn hiểu nặng nhẹ.

Việc Lý Cương quyết ý tử thủ, vậy Hắc Kỳ tiễn đội dưới trướng Bàng Vạn Xuân đã không có đất dụng võ nữa.

Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, hắn đứng dậy đi đến cửa lều lớn, trầm giọng hô:

- Cát Thanh, ngươi gọi Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao tiến đến.

- Vâng!

Ngọc Doãn xoay người nói với Tông Trạch:

- Không dối gạt lão đại nhân, ta có hai thủ hạ có thể sử dụng.

Một người tên là Bàng Chân, một người khác tên là Ngưu Cao... Bàng Chân là sơn tặc do ta mời chào từ Hàng châu tới, dưới trướng có hai trăm Hắc Kỳ tiễn đội, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung siêu phàm, hành động như gió. Ta mua ngựa Ba Châu từ lão đại nhân chính là phân phối cho Hắc Kỳ tiễn đội này.

Một trận chiến ở trấn Quách Kiều, đội binh mã này cũng đã thành lập nên kỳ công.

Bàng Vạn Xuân này là người có dũng có mưu, đi theo ta thật có chút đáng tiếc, chẳng bằng để hắn đi theo lão đại nhân, không chừng sẽ có tiền đồ rộng lớn; Ngưu Cao Ngưu Bá Viễn là người Lỗ Sơn, vốn là Tương Ngu Hầu Bộ quân tư Cấm quân. Người này võ nghệ cao cường, hiểu được đạo trị binh. Hai người đó cũng đều là người tài ba xin được gửi tới dưới trướng lão đại nhân, kính xin lão đại nhân dẫn dắt thu nhận.

- Việc này…

Tông Trạch vốn thuận miệng nói một câu, nào ngờ Ngọc Doãn lại thật sự đề cử người cho ông.

Bàng Chân và Ngưu Cao? Ông chưa từng nghe tên, nhưng Ngọc Doãn khen như thế, chứng tỏ hai người thật sự có bản lĩnh làm Tông Trạch động tâm.

Lần này đi phủ Tế Nam hung hiểm vạn phần, cũng khó khăn vô cùng.

Lưu Dự kia nắm binh mã Kinh kỳ đông lộ, nếu đã quyết định xuôi nam, thì chắc cũng cần phải đề phòng y nhiều hơn. Nếu bên người ông không có vài người có thể sử dụng thì đúng là phiền toái. Nhưng nếu như thế thì lại là đoạt người tài của Ngọc Doãn rồi.

Tuy nhiên, Tông Trạch cũng là người quyết đoán, sau khi do dự một chút thì đã có chủ ý.

- Nếu Tiểu Ất đề cử, nói vậy cũng là hai vị hảo hán. Lão phu nếu từ chối thì là bất kính.

Ông ngừng một chút, lại hạ giọng nói:

- Thái Tử bảo ta chuyển lời với Tiểu Ất, đêm nay nếu rảnh rỗi thì đến Phan lầu một chuyến.

Một câu nói kia lộ ra rất nhiều ý tứ.

Tông Trạch là người của Thái tử Triệu Kham. Nói một cách khác, ông và Ngọc Doãn đã đứng ở một chiến tuyến.

Lúc này Triệu Kham tìm Ngọc Doãn, tất nhiên là có chuyện phát sinh. Tim Ngọc Doãn đập lộp bộp, liền gật gật đầu, đáp ứng.

Chỉ chốc lát sau, Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao đến.

Ngọc Doãn đem sự tình nói lại với hai người, Bàng Vạn Xuân còn đỡ, vì dù sao đã nghe Ngọc Doãn đánh tiếng rồi, nhưng Ngưu Cao lại rất không muốn, nói không muốn rời khỏi Đông Kinh. Ngọc Doãn biết, Ngưu Cao cảm thấy mình được Ngọc Doãn hắn chiếu cố nhiều mà chưa làm được gì cho hắn, giờ đi theo người khác thì cảm thấy thẹn trong lòng. Dù trong nội tâm y cũng rất muốn đi Tế Nam.

Dù sao, Tông Trạch làm Phó Nguyên soái binh mã Kinh kỳ đông lộ, cấp bậc cao hơn Ngọc Doãn rất nhiều.

Bất kể thế nào, đi theo Tông Trạch là một lựa chọn vô cùng tốt. Nhưng vì tình cảm mà mới mở miệng cự tuyệt.

Ngọc Doãn phải khuyên bảo Ngưu Cao rất lâu mới khiến Ngưu Cao đáp ứng.

Tuy nhiên, Ngưu Cao lại đưa ra một yêu cầu, là y có thể rời khỏi Ngọc Doãn nhưng hy vọng có thể để lại con cả của y bên người Ngọc Doãn, Coi như là tận tâm ý của y.

Con cả của Ngưu Cao tên là Ngưu Thông, năm nay mười tám tuổi.

Vóc dáng cao lớn, cường tráng vạm vỡ, sử dụng một thanh đại dao, hai năm qua vẫn theo Hoắc Kiên làm việc tại Khai Phong, có biệt hiệu là “Kim mao thái tuế”. Tuy võ nghệ không cao bằng Ngưu Cao nhưng lại không hề kém đám người Hoắc Kiên, Vương Mẫn Cầu.

Ngọc Doãn liền nhanh chóng đáp ứng, lúc này Ngưu Cao mới tạ ơn cùng Bàng Vạn Xuân ra khỏi lều lớn.

Trước khi Tông Trạch rời khỏi quân doanh có nói với Ngọc Doãn, ông sẽ tới Đới Lâu môn bên Nghi Nam Kiều đợi đám người Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao. Ngọc Doãn lại ngẫm nghĩ rồi quyết định điều động thêm hai trăm bộ tốt, tính cả Hắc Kỳ tiễn đội của Bàng Vạn Xuân tổng cộng là bốn trăm người đi theo Tông Trạch tới phủ Tế Nam. Bởi vậy, trong tay Tông Trạch đã có ít nhất một ngàn người.

Về phần quân tịch của Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao thì cũng dễ dàng giải quyết.

Đợi Cao Nghiêu Khanh tới, sẽ bảo y đi tới Điện Tiền Ti cắt quân tịch của hai người đó chuyển tới Binh Bộ.

Nói vậy chắc Lý Cương cũng không làm khó dễ hai người đó, dù sao Kinh Đông cũng là nơi quan trọng, trong tay Tông Trạch chỉ có một ngàn người, đích thật là thiếu nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.