Tống Thì Hành

Chương 443: Đại thắng ở Trần Kiều mưa gió nổi lên (6)



Trần Quy?

Ngọc Doãn đối với cái tên này thấy vô cùng xa lạ.

Hơn nữa xuất thân là tiến sĩ Trung Minh Pháp Khoa, không ngờ chỉ là Huyện thừa của Hạ Huyện, phẩm bậc bất quá chỉ là bát phẩm, dường như công danh không tương xứng với y. Có lẽ cũng là một người bất đắc chí, nhưng lại không biết sao có thể tìm đến được Chu Quế Nạp.

Từ lúc Thân quân Thái Tử mới thành lập, Ngọc Doãn đã chuẩn bị kỹ càng.

Cái nơi như thế này, sao có thể không liên quan đến chuyện tình nghĩa. Có thể được Chu Quế Nạp tự mình đến để nói với hắn chuyện này là đã rất nể mặt rồi.

Cho nên, Ngọc Doãn cũng không để ý lắm.

Trưởng sử Chư Suất Phủ, cũng là bậc bát phẩm, Trần Quy đến đây cũng không coi là chịu thiệt.

Cho nên, Ngọc Doãn nói:

- Nếu Quốc Trượng tiến cử, có lẽ cũng là người có bản lĩnh, vậy hãy bảo hắn đến đây đi.

Trong lòng cũng đang thầm tính toán, làm thế nào để cho Trần Đông có chút lợi ích.

Chức vụ Thái Tử xá nhân quả thực là hơi thấp, làm sao bì được với chức quan Trưởng sử Thân quân Thái Tử thực quyền như vậy? Vốn là Ngọc Doãn tính toán để cho Trần Đông thế chức Trưởng sử Chư Suất Phủ của Chu Mộng Thuyết trước kia, sẽ đem Cao Nghiêu Khanh cất nhắc tới vị trí Chủ bộ.

Việc này, Ngọc Doãn đã nói với Cao Nghiêu Khanh rồi do đó không muốn thay đổi.

Nhưng Trần Quy đột ngột xen vào, chức vụ của Trần Đông đích thực cần phải an bài thỏa đáng.

Chu Quế Nạp dường như nhìn thấu tâm tư của Ngọc Doãn, liền cười nói:

- Về Trần Thiếu Dương đã thi đỗ, cũng coi như có xuất thân.

Chỉ có điều tính tình của hắn không tốt, không thích hợp ở lại Đông Kinh.

Ngọc Doãn nhíu mày:

- Lời này của Quốc trượng là có ý gì?

Ta đã đồng ý cho Trần Quy đến, tại sao nghe như trong lời nói của ngươi còn có ý muốn đuổi Trần Đông ra khỏi Khai Phong?

Chu Quế Nạp nói:

- Tiểu Ất, hiện nay ngươi tới lui Đông cung, có một Chu Mộng Thuyết là đã đủ.

Trần Thiếu Dương tính tình rất nóng nảy, cần phải rèn luyện một phen mới tốt. Là một Thái Tử xá nhân, ở lại nơi đây cũng có chút đáng tiếc. Chi bằng để hắn đi ra ngoài, làm một số chuyện thực tế không chừng lại có hiệu quả tốt. Trước kia Tông Trạch ở phủ Tế Nam bắt được Lưu Dự, đã vững vàng ở đó. Mấy ngày trước hắn còn phái người đến nói, hy vọng có thể có thêm vài người tham gia.

Chu Quế Nạp nói hết sức chính xác. Trần Đông tính tình không thích hợp ở lại trong triều đình, thậm chí không thích hợp chủ quản một phương.

Nhưng quả thực y có bản lĩnh, hơn nữa lập nhiều công lao không nhỏ. Nếu không có phong thưởng, cũng không phải chuyện tốt.

Trần Đông người này, thích hợp làm phụ tá chứ không phải là một nhân vật có thể tự mình đảm đương một phía. Tông Trạch ở phủ Tế Nam mở phủ Binh Mã Nguyên soái ở đông lộ Kinh kỳ, cũng cần người đến hỗ trợ. Để cho Trần Đông đi Tế Nam làm Tham Nghị Quan phủ Nguyên soái, có lẽ mới là thích hợp nhất.

Tham Nghị Quan phủ nguyên soái Kinh đông, chính là chức quan hàng thất phẩm.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Chu Quế Nạp nói cũng có phần có lý.

Hơn nữa chức quan thất phẩm, cũng coi như không để Trần Đông chịu thiệt, hơn nữa với quan hệ giữa Ngọc Doãn và Tông Trạch, nếu như đi tới Kinh Đông, cũng sẽ không chịu thiệt thòi nhiều. Đây thật là một nơi để đi! Ngọc Doãn trầm ngâm thật lâu, sau cùng cũng đồng ý với chủ ý của Chu Quế Nạp.

- Việc này, đợi ta quay lại thảo luận với Thiếu Dương.

- Lúc này cần mau chóng giải quyết, chớ để kéo dài quá lâu...Nếu như chậm trễ có thể ta đã rời khỏi Đông Kinh, không thể chuẩn bị chu đáo được.

- Quốc trượng phải rời khỏi Đông Kinh?

Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn Chu Quế Nạp:

- Không biết lại được thăng chức ở nơi nào?

Chu Quế Nạp cười ha hả nói:

- Hiện nay Lỗ Tặc chiến bại, Hà Bắc cần phải được chỉnh đốn gấp.

Hoàng thượng có ý định để cho ta đảm nhiệm chức Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, đóng giữ phủ Đại Danh.

- Vậy thì phải chúc mừng quốc trượng.

Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, đóng giữ phủ Đại Danh. Nghe qua dường như không có uy phong như Phủ doãn Khai Phong, nhưng trên thực tế quyền lực lại lớn hơn rất nhiều.

Lúc trước Quách Dược Sư làm phản, quân Kim một đường xuôi nam, tạo thành một trận hỗn loạn ở Hà Bắc.

Triệu Hoàn cũng là rút kinh nghiệm xương máu, quyết định phái một người tin cậy ra trấn giữ Hà Bắc. Chu Quế Nạp vốn đã từng đảm nhiệm Tiết Độ Sứ, thích hợp nhất để đảm nhiệm chức vụ này. Chỉ có điều ông ta đi lần này, Phủ doãn Khai Phong phải thay đổi người, khiến Ngọc Doãn có chút bận tâm.

- Quốc trượng đi lần này, Phủ doãn Khai Phong do ai tiếp quản?

- Ồ, Hoàng thượng chưa quyết định, tuy nhiên đã chọn được hai người.

Một người là Giả Tư Chính Điện Học sĩ Từ Bỉnh Triết, người kia đó là Quan văn điện Đại học sĩ Ngô Mẫn. Hai người này Hoàng thượng đều rất hài lòng, chỉ có điều còn do dự để ai tiếp quản. Ngô Mẫn thì có công, còn Từ Bỉnh Triết thì có tài, là người nhạy bén, nên chưa quyết định.

Ngô Mẫn?

Ngọc Doãn biết người này!

Lúc trước Quách Dược Sư đầu hàng, Ngô Mẫn là người thứ nhất dâng sớ, thỉnh cầu Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi.

Trong lịch sử, người này đã từng làm Tể tướng của Hoàng đế Khâm Tông, chỉ có điều không lâu sau, vì phát sinh tranh chấp với Thái tể Từ Xứ Nhân, môn hạ Thị lang, gặp phải Ngự Sử Trung Thừa Lý Hồi vạch tội, đang bãi chức. Người này, cũng là người mưu lợi.

Còn Từ Bỉnh Triết...

Sắc mặt Ngọc Doãn có chút khó coi.

Hắn biết người này, thậm chí ở kiếp trước cũng đã được nghe nói đến cái tên này.

Từ Bỉnh Triết trong lịch sử, quả thật là đã làm Phủ doãn Khai Phong, nhưng Khai Phong hiến thành, chém bọn người Lý Bảo, cùng với tập nã Thái tử Triệu Kham dâng cho người Nữ Chân, đều xuất phát từ bút tích của Từ Bỉnh Triết. Về sau, Từ Bỉnh Triết còn làm Tể tướng của Ngụy Sở.

Để một người như vậy làm Phủ doãn Khai Phong?

Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:

- Quách Dược Sư cũng có khả năng ứng biến, Khai Phong là Kinh kỳ quan trọng, hay là cẩn thận tốt hơn.

Chu Quế Nạp nghe vậy ngẩn ra, tròng mắt lóe sáng.

Ông ta không đề cập đến vấn đề mà Ngọc Doãn nói, mà chỉ cười cười, hạ giọng nói:

- Tiểu Ất, hiện nay tình hình ở triều đình phức tạp, có một số việc ngươi cẩn thận một chút là được rồi, đừng để bị cuốn vào trong đó. Ngươi là người của Thái Tử, chỉ cần tận trung vì Thái Tử.

Lời nói này, có phần có huyền cơ.

Ngọc Doãn mơ hồ cảm thấy được, Khai Phong thoạt nhìn có thể không yên ổn rồi...

Thời tiết vào cuối xuân, đón nhận vài cơn mưa nhỏ liên tiếp mấy ngày.

Trên con đê Biện Hà, đào hồng hạnh trắng rơi đầy trên đất, dường như biểu thị ngày hè đã sắp đến.

Trần Đông đã rời khỏi Đông Kinh, đi tới phủ Tế Nam đảm nhiệm Tham Nghị Quan Phủ nguyên soái Kinh Đông. Lúc gần đi, y nói với Ngọc Doãn:

- Trần Nguyên Tắc cũng có chút tài cán, viên ngoại có thể tín nhiệm hắn nhiều hơn một chút. Tài học của người này lại càng hơn ta với Tam Lang.

Có lẽ Trần Đông cũng biết Trần Quy.

Điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao Trần Quy cũng xuất thân từ tiến sĩ Trung Minh Pháp Khoa, lẽ nào Trần Đông lại không biết?

Tuy Ngọc Doãn tiếp nhận Trần Quy vào Thân quân Thái Tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ tín nhiệm Trần Quy. Dù sao trước đây chưa từng tiếp xúc, thậm chí chưa từng quen biết thì làm thế nào có thể tín nhiệm cho được? Trần Quy không thể so với Trần Đông, đó là vì có giao tình sâu đậm với Ngọc Doãn, từng làm bạn với Ngọc Doãn vào Nam ra Bắc, là đồng bạn đã trải qua rất nhiều việc. Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng phải thừa nhận, Trần Quy quả thật có bản lĩnh. Sau khi vào Chư Suất Phủ đã mau chóng giải quyết Thân quân Thái Tử trở nên đâu vào đó.

Trương Khởi, Ngô Giới, chỉ cần để tâm đến việc luyện binh; Cao Nghiêu Khanh thì chỉ tập trung sức lực vào phương diện ngoại giao mà thôi.

Mọi việc linh tinh của Chư Suất Phủ, gần như là do một tay Trần Quy xử lý.

Chu Mộng Thuyết đã từng thừa nhận Trần Quy đảm nhiệm chức Trưởng sử tốt hơn so với y.

Nhưng Ngọc Doãn vẫn không có biểu hiện quá mức thân thiết, dù cho Chu Mộng Thuyết và Trần Đông nhiều lần khen ngợi tài cán của Trần Quy, Ngọc Doãn vẫn cần phải theo dõi một chút. Những năm cuối Bắc Tống, chẳng lẽ còn có một nhân tài phải thất thế hay sao? Thật ra cũng có thể có tài cán thật sự đấy nhưng sợ là không có phẩm hạnh. Có đôi khi Ngọc Doãn muốn dùng người có tài trí bình thường còn hơn có tài mà không có đức...

Nhưng nhìn chung, Ngọc Doãn đối với Trần Quy coi như là vừa lòng.

Kế hoạch mua bán của Liễu Thanh ở Mạc Bắc đã làm tốt, cũng đã được Ngọc Doãn đồng ý.

Mắt thấy sắp sang hè, hắn cũng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến hành trình đến Tây Châu lần thứ hai.

Thời gian này Ngọc Doãn coi như trải qua cuộc sống an nhàn.

Bước vào tháng tư, thời tiết dần dần nóng lên.

Phủ Khai Phong cũng dần dần khôi phục sức sống, mà ngõ Quan Âm xây dựng thêm công trình cũng bước vào giai đoạn kết thúc.

- Tiểu Ất. Gần đây động tác của Hoàng thượng cũng không nhỏ nha.

Trong thiện phòng của viện Quan Âm, Lý Sư Sư đã chính thức xuất gia, một thân quần áo màu nâu, thêm một ly trà thơm cho Ngọc Doãn. Lý Sư Sư trong tháng ba đã chính thức xuất gia ở viện Quan Âm, pháp danh là Diệu Âm. Mặc dù Ngọc Doãn đã khuyên can nhiều lần, kể cả Từ Bà Tích cũng đã nhiều lần ngăn cản, nhưng không có cách nào thay đổi quyết định của Lý Sư Sư. Người phụ nữ này đã quá quen thuộc với nhân thế phồn hoa, trải qua tang thương, quyết tâm xa lánh chốn hồng trần, một lòng hướng phật. Ngọc Doãn thấy Lý Sư Sư đã quyết tâm, cũng không thể khuyên ngăn nữa.

Cũng may viện Quan Âm này đã thành sản nghiệp chính thức của Ngọc Doãn hắn.

Lý Sư Sư xuất gia ở trong này, cũng không cần phải lo lắng có người đến quấy rầy...

- Trong lời nói của tỷ tỷ dường như có chuyện nhỉ.

Lý Sư Sư...Không đúng, hiện nay nên xưng là Diệu Âm trưởng lão nói:

- Bần ni nghe nói, Hoàng thượng phong cho Ngô Mẫn làm Phủ doãn Khai Phong, lại phong cho Vương Tông Trụ làm điện soái, đây chính là đang thanh trừ tay chân của Thái Thượng Đạo Quân lưu lại. Trước đây Hoàng thượng vẫn không hề có hành động gì cũng là vì lo lắng nhân tâm bất ổn. Nhưng hiện nay Khai Phong đại thắng, ngôi vị Hoàng đế của Hoàng thượng đã được củng cố, vì vậy muốn động thủ.

Tuy Lý Sư Sư chỉ là một nữ tử, nhưng đối với chính trị hiểu rõ hơn nhiều so với Ngọc Doãn.

Dù sao, nàng cũng đã từng hầu hạ Triệu Cát.

Đối với những thủ đoạn ở trong triều đình đương nhiên vô cùng hiểu rõ.

Ngọc Doãn nhíu mày, thở dài:

- Đúng vậy, lần này là Hoàng thượng chuẩn bị động thủ!

Động thủ cái gì? Động thủ với ai?

Ngọc Doãn và Lý Sư Sư đều không nói rõ, nhưng trên thực tế ở trong lòng đều rất rõ ràng. Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát đã ở Kim Lăng một thời gian quá lâu! Hơn nữa các động tác liên tiếp của ông ta ở đông nam đã khiến cho Triệu Hoàn sinh lòng bất mãn. Trước đây, Triệu Hoàn căn cơ không xong, đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mà nay y dựa vào Khai Phong đại thắng có rất nhiều uy phong, đã ổn định triều đình.

Lúc này, nếu như tiếp tục để cho Triệu Cát ở lại bên ngoài, quả thật không phải là một chuyện tốt.

Với mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai cha con Triệu Hoàn và Triệu Cát, Triệu Hoàn tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho Triệu Cát, tiếp tục ở lại đông nam mà ung dung tự tại...

Thảo nào Chu Quế Nạp trước khi rời khỏi Đông Kinh đã từng nói với Ngọc Doãn, muốn hắn không cần cuốn vào việc tranh giành lộn xộn ở triều đình.

Loại sự việc này cũng không tới phiên hắn đi tham nghị, cho nên cứ thờ ơ lạnh nhạt.

Cùng lúc đó, việc nghị hòa với người Nữ Chân cũng rơi vào tình trạng bế tắc.

Mặc dù Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi đã bị thảm bại ở Khai Phong nhưng ở trên bàn đàm phán lại biểu hiện rất mạnh.

Nước Kim có thể rời khỏi phủ Yên Sơn, nhưng muốn lấy của Đại Tống mười lăm triệu quan để hồi binh. Không chỉ có như vậy, Đại Tống còn phải bồi thường Nữ Chân năm triệu quan, và hàng năm thêm vào 130 bạc triệu tiền cống. Đồng thời, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi yêu cầu Đại Tống phải phóng thích các binh lính của Nữ Chân bị bắt làm tù binh trong trận chiến ở Khai Phong, cùng với bọn người Hoàn Nhan Tông Vọng phải được an toàn trở về...

Đây là thái độ của một quốc gia thua trận?

Tin tức truyền đến, Ngọc Doãn giận dữ.

Theo ý của hắn, không cần phải đàm phán với người Nữ Chân, cứ trực tiếp khai chiến là được.

Ai ngờ đến, Triệu Hoàn lại không có bất kỳ biểu hiện nào. Xem ý tứ của y, không thể làm ra chuyện bất lợi, sẽ đáp ứng yêu cầu của người Nữ Chân.

Uất nghẹn!

Ngọc Doãn chỉ cảm thấy vô cùng uất nghẹn.

Nhưng mà, đối với chuyện này hắn lại bất lực...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.