Tống Thì Hành

Chương 456: Cáo già (2)



- Thời gian cách gần hai năm, điều tra sợ là cũng khó khăn.

- Đúng rồi, Chủng công hôm nay gọi ta đến, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?

- Tâm sự một chút, chỉ là tâm sự thỏa thích một chút.

Chủng Sư Đạo cười ha hả, cúi đầu uống một hớp, dáng vẻ như một lão thần tiên ung dung tự tại, lại làm cho Ngọc Doãn tức giận đến thiêu đốt ngũ tạng.

Lão nhân này thật sự là, thật sự là quá ghê tởm.

- Tiểu Ất ta nghe nói Hoàn Nhan Oát Ly Bất cũng không ở tại trạm nghỉ chân.

- À?

- Người này mà bây giờ còn chưa coi là cái họa trong lòng, thì sớm nuộn gì cũng sẽ thành đại họa.

Hôm qua, Trương Thúc Dạ tìm lão phu, cũng nói đến chuyện này. Hắn với lão phu có nhận định giống nhau, người này tốt nhất ở lại đây cho thỏa đáng. Chỉ có điều quan gia đã đáp ứng, giờ đổi ý cũng không kịp. Ta nghe nói, phong cảnh Đăng Châu vô cùng tốt, cũng không biết khi nào Tiểu Ất rảnh rỗi, đi du ngoạn một phen. Trương Tướng công ở đó cũ có một vài bạn cùng học cũ, đến lúc đó có thể làm người dẫn đường cho Tiểu Ất.

Lời mở đầu này không dính dáng đến lời nói sau, lại làm cho con ngươi Ngọc Doãn chợt lóe lên.

Chủng Sư Đạo đã đoán ra tâm tư của ta rồi hả

Nghe giọng điệu của hắn dường như cũng tán thành cách làm của ta. Nhưng tốt nhất chuyện này vẫn là không nên nói ra, khỏi bị rút dây động rừng.

- Tiểu Ất cũng nghe qua phong cảnh Đăng Châu rất đẹp, chỉ có điều không rảnh để đi tới.

Ngày mười bảy, Tiểu Ất đã phải rời kinh đi đến đóng quân tại Túc Ninh trại. Chuyến đi Chân Định này chẳng biết lúc nào có thời gian rảnh rỗi.

- Ha hả, có cơ hội, có nhiều dịp.

Chủng Sư Đạo nhìn một vòng như không thèm để ý, đề tài câu chuyện lại chuyển sang:

- Tiểu Ất có biết Tiêu Khánh không?

Ngọc Doãn bất đắc dĩ phát hiện ra, hắn hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Chủng Sư Đạo. Không hổ là chủ nhân cả một đời chìm nổi trên quan trường. Đường đi nước bước khống chế trong tay, đích xác là lò lửa thuần một màu xanh. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cục diện gần như nằm trong lòng bàn tay Chủng Sư Đạo. Ngọc Doãn mặc dù cố ý đấu ngang bằng, nhưng kết quả là vẫn bị Chủng Sư Đạo dắt mũi dẫn đi...

Thật là một lão quan nhân lọc lõi!

Ngọc Doãn trong lòng cảm thán một tiếng, nói:

- Tiêu Khánh? Không phải là sứ giả Kim quốc sao?

- Đúng vậy.

- Tiểu Ất thân phận hèn mọn, cũng không biết Tiêu Khánh ra sao?

Chủng Sư Đạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Doãn.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói:

- Tiêu Khánh người này, giảo quyệt đa đoan, tuyệt đối không thể coi thường.

Nếu không phải hắn là người của Da Luật Dư Đổ, mà nay được trọng dụng không sao nói hết. Nhưng đã là như thế, người này ở triều đình Kim quốcmà nói, quyền hành cũng là càng ngày càng lớn.

Tiêu Khánh đối với Đại Tống ta có chút hiểu rõ, thêm nữa người này cẩn thận, đối với triều đình Đại Tống ra nắm trong lòng bàn tay.

Ngày nay, Lỗ Tặc ở Đại Tống làm gián điệp. Gần như là một tay người này bố trí. Trước đây cũng chính là hắn nhiều lần xúi giục vua nước Kim phương Bắc chinh phạt Đại Tống...Nếu không diệt trừ hắn, sớm muộn gì cũng thành mối họa trong lòng Đại Tống ta. Mỗi khi suy nghĩ về điểm này. Lão phu tóm lại có chút nặng nề.

Ngọc Doãn nghe được những lời này trợn mắt há hốc mồm.

Hắn đã hiểu ý đồ của Chủng Sư Đạo, lại là muốn hắn giết Tiêu Khánh?

- Lão nhân gia ngươi là đùa giỡn hay sao?

Không nói đến Tiêu Khánh bản thân giả dối đa nghi, nhưng dù thật sự muốn ám sát, sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hắn lần này tới Khai Phong, dẫn theo tổng cộng hơn ba trăm tên Hợp Trát, thân thủ không tầm thường, võ nghệ cao cường. Hợp Trát là đại nội thị vệ của người Nữ Chân.

Ngọc Doãn dù có lớn gan, cũng không có ý nghĩ dám chạy tới trạm nghỉ chân ám sát Tiêu Khánh.

Nhưng Chủng Sư Đạo...

- Hoàn Nhan Oát Ly Bất phải ở lại Trung Nguyên, Tiêu Khánh cũng phải ở lại Trung Nguyên.

Chủng Sư Đạo bỗng nhiên nâng người lên, nhìn Ngọc Doãn trầm giọng nói. Tuy nhiên, sau khi hắn nói xong, lại lộ ra một vẻ chán nản, thở dài giống như lẩm bẩm:

- Đáng tiếc lão phu đã lớn tuổi, đã không giết được...kẻ giặc cướp này.

Ngọc Doãn không khỏi trầm mặc!

- Quốc sư Lỗ Tặc Shaman Thiện Ứng vẫn chưa đến.

Tuy nhiên lão phu nghe nói, Tiêu Khánh đã gấp rút gọi Shaman Thiện Ứng tới đây. Một khi Thiện Ứng đến Khai Phong, đó chính là lúc Lỗ Tặc khởi hành. Trước đó, sứ đoàn Kim quốc tuy có ba trăm Hợp Trát, không phải là không có cơ hội có thể đi. Ba ngày sau Trung Thu, quan gia chuẩn bị thiết yến khoản đãi Kim quốc sứ giả ở hồ Kim Minh. Từ chỗ nghỉ chân của sứ đoàn đến hồ Kim Minh, gần lầu Sư Tử...

Lão phu nghe người ta nói, ngày hôm đó lầu Sư Tử sẽ có múa rồng cho dân chúng, tình hình sẽ vô cùng lộn xộn.

Tiểu Ất nếu như không có chuyện gì, thì đừng có đi qua đó tham gia, khỏi lại bị dính phải phiền toái lôi thôi

Ngọc Doãn ngơ ngác nhìn Chủng Sư Đạo đứng dậy đi xuống khỏi Trà Lâu, trong một lúc dở khóc dở cười. Lão nhân này ngay cả kế hoạch cũng đã tính toán xong, làm sao còn để Ngọc Doãn phản đối? Chỉ có điều trong lòng có chút nghi vấn, nhìn thấy Chủng Sư Đạo sắp xuống lầu, Ngọc Doãn cuối cùng không kìm nỏi hỏi:

- Chủng công, Tiểu Ất xuất thân trong phố xá, chẳng qua chỉ là một tên đồ tể, thì làm sao mà lại được Chủng công coi trọng như thế?

Chủng Sư Đạo một chân đã bước xuống cầu thang, nghe lời nói này của Ngọc Doãn liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất ở Trần Kiều nói với Thái Tử: Sống ở trên đời gian nan cực khổ, Chết mới được thanh thản yên vui.

Lão phu liền biết, Tiểu Ất còn có một lời nhiệt huyết. Năm đó cha ngươi chết trận, lão phu đã từng quan sát cuộc chiến. Lão phu tin tưởng, hai con mắt này nếu như chưa mù thì sẽ không nhìn lầm người...Quan văn không tham tiền, võ tướng không sợ chết, thì thiên hạ thái bình.

Hai điều này nhưng lão phu xem trên khắp triều đình này, không có ai có thể so được với Tiểu Ất. Lão phu cũng rất tin tưởng, Tiểu Ất sẽ không làm lão phu thất vọng.

Chủng Sư Đạo nói xong, liền đi.

Ông cảm thấy hài lòng, cứ như giải quyết xong một mối bận tâm trong lòng.

Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, những lời này của Chủng Sư Đạo, lại đặt hết lên người hắn làm hắn không còn đường lui.

Còn có ba ngày...

Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, cười khổ lắc lắc đầu đứng dậy.

Nếu việc đã đến nước này, thì đành phải mưu tính một phen mới được. Tiêu Khánh, Tiêu Khánh...Xem ra chỉ có để ngươi ở lại Đông Kinh...

Càng gần ngày rời đi càng nhiều chuyện.

Ngày xuất phát mỗi lúc một gần, Ngọc Doãn mới phát hiện hóa ra trong tay không ngờ còn nhiều chuyện phải giải quyết.

Người ta vốn là càng vội càng gấp rút, Thái Tử Triệu Kham nhiều năm bị cấm túc, nhờ hoàng hậu Chu Liễu thỉnh cầu, được quan gia khai ân. Tên tiểu tử này mới được tự do thì lập tức chạy tới nhà Ngọc Doãn. Thấy Ngọc Doãn mới xây dựng cải tạo lại nhà cửa, không khỏi tấm tắc ngạc nhiên.

- Tiểu Ất thật là lợi hại, chỉ nửa năm thì thêm thế gia vọng tộc như vậy.

Ngọc Doãn và Triệu Kham ngồi ở trên phòng sách thưởng thức trà, ngắm hoa quế nở rội trong sân. Tháng tám đúng là thời gian hoa nở rộ, trong sân tràn ngập mùi hoa quế, thấm vào tận trong phổi, rất thư thái dễ chịu

Ngọc Doãn rót thêm một ly trà cho Triệu Kham, cười ha hả nói:

- Tiểu ca nửa năm qua, ở trong cung làm chuyện gì?

Triệu Kham nghe thấy lập tức hưng phấn lên:

- Tiểu Ất, ta nửa năm qua ở trong cung đọc sách.

Ta sai người tìm rất nhiều sách mang đến, có Tây Vực đấy, có tái bắc nữa...Hóa ra thiên hạ này lại rộng lớn như thế, nếu không có các bậc hiền triết ghi lại, thì không biết được. Hai ngày trước ta còn xem cuốn Đại Đường Tây Du Ký, cảm giác có chút thần kỳ. Trong sách ghi lại rất nhiều thứ mới lạ, ta mặc dù là Thái Tử thế nhưng cũng không biết hết được, càng chưa bao giờ nhìn thấy, thật lấy làm tiếc.

Hôm qua nói lại cùng với mẫu thân, mẫu thân cũng vô cùng hiều kỳ

Sau này, nếu có có cơ hội, nhất định phải mở mang kiến thức một phen...Nực cười đám người trong triều đình kia, cả ngày bàn mưu tính kế, tất cả lại không biết thiên hạ này lớn như thế.

Những người đó thật sự không biết sao?

Từ đời Tống đến nay, văn phong đang lên, sao có thể không biết được thiên hạ rộng lớn.

Không phải không biết mà là không muốn biết, không muốn biết mà thôi.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát, liền hạ giọng nói:

- Tiểu ca nếu muốn thỉnh giáo những điều mới lạ đó, chỉ bằng đạo thánh hiền, sợ cũng khó thực hiện.

Ta nghe nói cực tây, nơi đó có một quốc gia, có một quốc giáo tên là Islam.

Ta từng có cơ hội tình cờ thấy tranh tông giáo của bọn hắn. Trong bức tranh là một người con gái, tay cầm kinh Coran, một tay cầm dao.

Kẻ tin ta trao tặng kinh Coran, kẻ không tin ta liều chết với ngươi.

So với Đại Tống ta, văn phong cượng thịnh, nhà nho thích nói đạo lý, nhưng bên cạnh đó lại không có một tín ngưỡng thống nhất, càng không có cách nào đem sự cường thịnh của Đại Tống ta truyền khắp thiên hạ, Nguyên nhân chính là trong tay chúng ta chỉ có quyển sách, lại không có cán dao, thế cho nên bị dị tộc ức hiếp.

- Một tay cầm sách, một tay cầm đao thép?

Triệu Kham như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu không nói tiếng nào.

Ngọc Doãn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ rót thêm nước cho Triệu Kham rồi sau đó nhấp một ngụm, ngắm cảnh hoa quế đua nở trong sân, lẩm bẩm:

- Lần này từ biệt Đông Kinh, lại không biết lúc nào có thể trở về. Tiểu Ca ngươi làm Thái Tử cao quý, lại ở sâu trong cung, không nhìn nổi ra ngoài cung phồn hoa tươi đẹp, cũng là một chuyện đáng tiếc. Ta vừa đi, chỉ sợ Tiểu Ca ngay cả chỗ để đến cũng không có.

Triệu Kham ngẩn ra, bật thốt lên:

- Vậy phải làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.