Tống Thì Hành

Chương 59: Tiếng lành đồn xa (Thượng)



Nắng sớm rải khắp sông Biện.

Sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, Đông Kinh đang trong giấc ngủ say bừng tỉnh, dương liễu xanh ngắt hai bên bờ sông múa trong gió thướt tha như thiếu nữ. Nơi này là Phủ Khai Phong năm Tuyên Hòa thứ sáu bừng bừng sức sống.

Viện Quan Âm vọng đến tiếng chuông buổi sáng ngân xa.

Trong tiểu viện, Ngọc Doãn đang đổ mồ hôi đẫm trán dưới sự giám sát của Yến Nô, bắt đầu một ngày luyện công vất vả.

Món nợ ba trăm quan đã không khiến hai người cảm thấy đau đầu nữa. Điều thật sự khiến Yến Nô lo lắng là sắp tới tranh giành giao hàng ở Khoái Hoạt Lâm. Sau khi biết về đối thủ, Yến Nô bắt đầu vô cùng khẩn trương.

Lã Chi Sĩ không phải dễ coi thường.

Bối pháp của người này linh hoạt sắc bén, được gọi là “Khai bi đoạn thạch”

Biệt hiệu “Quỷ cước tiểu bát” cũng có chút danh tiếng ở phủ Khai Phong. Mặc dù không sánh được với Lý Bảo “Tiểu Quan Tác” ai ai cũng biết, nhưng cũng là một nhân vật, nếu không cẩn thận ứng phó, nói không chừng Ngọc Doãn sẽ bị chọc đến phiền toái.

Cho nên, yêu cầu của Yến Nô đối với Ngọc Doãn cũng càng trở nên nghiêm khắc.

Khoảng cách với lần đấu cầm với Phùng Siêu đã qua ba ngày.

Trong ba ngày này, việc kinh doanh ở cửa hàng cũng dẫn ổn định lại. Sau khi Dương Nhập Cửu và Trương Nhị tỷ bàn bạc, ngày hôm sau đã thôi công việc ở phường nhuộm, bắt đâu lo liệu công việc ở cửa hàng. Đó là một người thành thật, cần cù chăm chỉ, lại chịu được cực khổ. Đãi ngộ mà Ngọc Doãn cấp cho họ cũng không kém, mỗi tháng 4 quan 276 văn tiền, so với công việc ở phường nhuộm thì kiếm được còn nhiều hơn. Hoàn cảnh công việc cũng tốt hơn phường nhuộm, càng không cực khổ như vậy. Mỗi ngày cùng với Hoàng Tiểu Thất và La Đức đem thịt tươi tới xưởng, rồi sau đó đi mua củi lửa than củi, đồ gia vị cùng với các loại vật phẩm, giúp đỡ Trương Nhị tỷ làm thịt chín, thật sự là thoải mái hơn rất nhiều.

Ngọc Doãn chiếu cố vợ chồng y, Dương Nhập Cửu ghi nhớ trong lòng.

Y và Trương Nhị tỷ sau khi bàn bạc một chút đã chuyển ra khỏi tiểu viện, ở tại trong xưởng.

Dù sao xưởng có hai tầng lâu, một tầng làm phân xưởng, lầu hai có thể ở được. Cuộc sống rất tiện, còn có thể trông coi cửa hàng, một công đôi việc.

- Qua một thời gian nữa đại ca nhà ta cũng sẽ tới, dù gì cũng không ở trong nhà, không chứa được nhiều. Dù sao xưởng rộng rãi, cũng có thể ở đó, đến lúc đó Đại ca đến rồi cũng có thể giúp Tiểu Ất một chút.

Dương Nhập Cửu còn có ý tứ khác.

Thấy Ngọc Doãn và Yến Nô đến bây giờ vẫn ở riêng nên trong lòng có chút hổ thẹn.

Dương Nhập Cửu cảm thấy nguyên nhân là bởi vì vợ chồng y nên mới khiến cho vợ chồng Ngọc Doãn phân chia phòng để ở. Vợ chồng trẻ ngượng ngùng là điều bình thường. Đợi khi Dương Tái Hưng cũng tới, chẳng phải càng trở nên phiền toái sao?

Đơn giản nhân cơ hội này chuyển ra cũng hay.

Không biết việc vợ chồng Ngọc Doãn ngủ riêng có phải vì hai vợ chồng y hay là vì nguyên do khác.

Tuy rằng thái độ của Yến Nô đối với Ngọc Doãn đã thay đổi nhưng vẫn còn kéo dài chút khoảng cách.Về phần Ngọc Doãn dù cảm thấy Cửu Nhi tỷ đối với mình đã ôn hòa rất nhiều nhưng lại không dám bước tới. Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, quá trình này có thể không dễ dàng. Nếu chẳng may làm Yến Nô giận, sự cố gắng trước đó chẳng phải uổng công hay sao? Vẫn nên tiến hành theo chất lượng, nước chảy thành sông thì tốt hơn.

Khi tái sinh đến thời Tuyên Hòa, Ngọc Doãn đang dần dần hòa nhập hẳn vào thời đại này...

- Tiểu Ất ca cẩn thận.

Sau khi vợ chồng Dương Nhập Cửu đi rồi, Yến Nô đã bố trí tiểu viện này giống như võ quán.

Ngoại trừ La Hán Thung kia, còn tăng thêm một sốt bao cát nặng trịch treo ở trong viện. Nàng ở bên ngoài không ngừng đẩy bao cát để Ngọc Doãn tiếp lấy. Không phải chắn, cũng không phải ngăn đón, càng không thể trốn tránh, mà là đứng tại chỗ tiếp lấy bao cát rồi lại đẩy về. Đây chính là kiến thức cơn bản của Đa La Diệp Thủ theo lời Yến Nô.

Hiện giờ ở trong sân treo chín bao cát.

Yến Nô ở bên ngoài dùng các loại phương thức như đột ngột dùng chân đá, dùng quyền đánh, dùng thân thể va chạm...bao cát dưới mọi sự đả kích bay về phía Ngọc Doãn. Ngọc Doãn thì nhất định phải dựa vào đôi tay vững vàng tiếp được bao cát. Đa La Diệp Thủ cũng được gọi là Từ Bi Chưởng, sử dụng sự khéo léo, đôi tay như biến thanh con bướm có thể tiếp được các loại tấn công, đồng thời còn có thể căn cứ vào các loại tình huống mà xuất ra phản kích linh hoạt, sắc bén.

Đa La Diệp Thủ coi trọng thân pháp, nhãn lực.

Nhưng mấu chốt nhất ở chỗ cộng thêm trên một đôi tay, huyết quản khép mở, xương ngón tay linh hoạt, hiểu biết xảo kình, hiểu được phương pháp hóa lực...

Dựa theo cách nói của Yến Nô:

- Đa La Diệp Thủ này sử dụng đến chỗ tuyệt diệu có thể đồng thời tiếp được sự tấn công của bảy mươi hai bao cát và thông qua lực đạo hóa giải bao cát, trả lại lực đạo nguyên vẹn trở về.

- Cửu Nhi tỷ, muội có thể tiếp được bao nhiêu đợt tấn công?

Yến Nô nói:

- Công phu hiện nay của nô có thể tiếp được ba mươi sáu đợt tấn công.

- Cửu Nhi tỷ, quyền cước hiện nay của muội đứng hàng thứ mấy lực sĩ?

- Ừm, riêng về quyền cước mà nói có thể đứng hàng lực sĩ thứ bảy. Tuy nhiên nếu tỉ thí với lực sĩ kinh nghiệm phong phú như Lý Bảo thì thua nhiều thắng ít. Dù sao thì nô ít khi giao thủ với người khác, sợ là cũng không phải là đối thủ của Lý Bảo.

Ngọc Doãn rùng mình.

Đa La Diệp Thủ này vô cùng vất vả, bắt đầu luyện càng khó mà chịu nổi.

Trong nội tâm hắn rất muốn luyện được công phu thật sự, nhưng lại sợ chịu khổ nên muốn dừng lại.

Nếu không phải sợ Yến Nô không vui, hoặc là vì mặt mũi nam nhi, Ngọc Doãn đã từ bỏ rồi.

Giấc mộng võ hiệp là giấc mộng võ hiệp, cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.

Cuộc sống kiệp trước tại thời đại không dùng đến võ công, sao Ngọc Doãn có thể chịu được vất vả?

Chẳng trách đời sau võ thuật càng ngày càng xuống dốc, cuối cùng gần như chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt, nguyên nhân chính là vì tập võ thật quá vất vả.

Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, đón một bao cát, đưa tay tiếp được.

Sức lực lớn đánh úp lại, hắn máy móc lui về phía sau, cổ tay theo đó rung lên, đem hóa giải hết lực lượng kia lật tay đẩy trở về.

Chính là chỗ run lên này, một đẩy!

Tiêu hao không ít khí lực.

Trái lại Yến Nô nhẹ nhàng và khéo léo lật tay đem bao cát lui về, lực đạo càng thêm hung mãnh...

Mỗi một ngày không bị đập hơn vài chục cái thì không kết thúc.

Tuy nhiên luyện công xong cũng có lợi.

Khi mặt trời dâng lên, ánh nắng mặt trời chiếu đầy tiểu viện, Ngọc Doãn để trần cánh tay đắm chìm dưới ánh nắng bình minh.

Yến Nô thì mím môi, dùng bàn tay nhỏ bé có chút thô ráp xoa rượu thuốc, xoa bóp cho Ngọc Doãn. Khi bàn tay nhỏ bé đặt lên mang theo tia ma lực kỳ dị. Mỗi một lần xoa bóp xong, Ngọc Doãn đều cảm giác tinh thần sảng khoái. Đây cũng lúc Yến Nô và hắn thân mật nhất. Trong nội tâm hắn thầm cảm kích vợ chồng Dương Nhập Cửu: thật sự là hiểu biết, nếu không phải vợ chồng họ dọn đi, thì hắn sao có thể được hưởng thụ sự đãi ngộ như này? Chóp mũi quanh quẩn mùi thơm cơ thể thiếu nữ của Yến Nô khiến tinh thần hắn nhộn nhạo.

Theo bản năng, Ngọc Doãn lui lại sau một chút.

Ôm người ngọc thơm ngát vào lòng?

Hắn không dám.

Nhưng lòng ta cũng hết cách, chỉ có thể cảm nhận một chút.

Nào biết thân thể hắn có phản ứng, Yến Nô lại đến sát bên người, Ngọc Doãn vướng vào ghế dài liền ngã xuống đất.

- Tiểu Ất ca, sao ngã vậy?

Yến Nô giật mình vột tới nâng dậy.

Lần này ngã không nhẹ, nhưng so với sự va chạm bao cát vừa rồi thì đỡ hơn nhiều. Ngọc Doãn đương nhiên không sao, nhưng ngược lại ngã vào lòng Yến Nô, hai đầu gối tròn lẳn khiến hắn thoải mái không kìm nổi khẽ rên rỉ.

- Tiểu Ất ca, ngã đau ở đâu?

- Ở đầu, đau!

Còn chưa nói xong, đôi bàn tay nhỏ bé đã nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Ngọc Doãn mừng vui trong lòng, còn nói thêm:

- Ngực, ngực cũng đau...

- Đau như nào?

Yến Nô lại vội vàng xoa bóp ngực cho hắn, còn sốt ruột hỏi:

- Có phải chỗ này không? Có đau không?

Bàn tay nhỏ bé kia vì làm việc nhà nhiều nên khá thô ráp.

Nhưng lại rất ấm áp, mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp di chuyển, thật sự là một hưởng thụ vô cùng thoải mái. Khẽ nghiêng mặt qua, đối diện với bộ ngực tròn đầy, thời tiết cuối xuân áo đơn mỏng, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được sự ấm nóng ngọt ngào. Ngọc Doãn rên rỉ hai tiếng, không trả lời Yến Nô.

Yến Nô cũng nảy sinh cảm thụ như vậy...

Từ trong mũi miệng Ngọc Doãn phả ra hơi thở nóng rực, xuyên qua lớp vải truyền vào trong ngực.

Lúc này nàng mới để ý tư thế hai người vô cùng mờ ám, lòng muốn đẩy ra, nhưng lại cảm thấy chân tay như nhũn ra, không thể động đậy được. Má phấn lúm đồng tiền đỏ rực như hồng hạnh chín mọng trong viện Quan Âm.

Trong nội tâm nàng có chút mâu thuẫn, lại có chút chờ mong, đủ loại cảm giác ập tới khó nắm bắt được.

- Tiểu Ất có nhà không?

Ngay lúc Ngọc Doãn đang hưởng thụ cảm giác mờ ám thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người gọi.

Yến Nô giống như con nai bị hoảng sợ vội đẩy Ngọc Doãn ra. Ngọc Doãn bị bất ngờ lập tức đụng phải thành giếng ngay bên cạnh, lúc này mới thật sự đau khiến Ngọc Doãn bật kêu ái ối.

- Tiểu Ất ca...

Yến Nô vội vàng đi tới.

Nhưng lúc này cửa đã bị người ta đẩy ra.

Chu Lương cười tủm tỉm bước vào, khi thấy cảnh tưởng trước mắt thì sững người.

Ngọc Doãn để trần cánh tay, Yến Nô mặt đỏ bừng, quần áo không chỉnh tề.

-Thật có lỗi thật có lỗi, ta không thấy gì hết.

Lúc này Yến Nô mới phát hiện tư thế giữa nàng và Ngọc Doãn có chút mờ ám, nàng kêu khẽ một tiếng, xoay người chạy về phòng, đóng sập cửa phòng lại. Yến Nô đứng sau cánh cửa tay vỗ vỗ ngực, thở hổn hển. Má phấn lúm đồng nóng rực như con gà bị quay chín, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Không đúng, lúc trước là Tiểu Ất ca ngã ngửa ra, sao ngực lại đau được?

Yến Nô như bừng tỉnh...

Nhưng sự bừng tỉnh lúc này vẫn không làm hết cái nóng trên má phấn, tim giống như mười lăm thùng nước thật sự bất ổn.

Thật là kẻ phóng đãng!

Yến Nô nghiến răng nghiến lợi, hung hãn mắng thầm.

Rồi nàng lại bất giác ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương mặt cô gái đang ngượng ngùng trong gương đồng, có chút thất thần...

***

- Nhị ca, ngươi đến đúng lúc lắm.

Ngọc Doãn liên tiếp bị Yến Nô đẩy ngã, đầu đập hai lần vào bên thành giếng. Hắn xoa đầu, đứng lên quơ lấy áo khoác trên kệ, khoác lên người. Thật đáng tiếc, nếu Chu Lang vừa rồi không xuất hiện, hôm nay có thể xóa đi sự ngăn cách được Cửu Nhi tỷ vuốt ve an ủi rồi.

- Nào ai biết trời sáng thế này vợ chồng ngươi...

- Không có chuyện kia, Nhị ca đừng nói lung tung. Vừa rồi chỉ là ta không cẩn thận ngã, Cửu Nhi tỷ đỡ ta dậy thôi.

Vẻ mặt tươi cười của Chu Lương biểu thị “Ta hiểu”.

- Tiểu Ất, phải chúc mừng ngươi rồi!

- Chúc mừng?

- Hà hà, thấy Cửu Nhi tỷ đối xử với ngươi khác trước nhiều, nhiều năm mong muốn cuối cùng nên thường, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao? Tuy nhiên hai người các ngươi vẫn ở riêng ư? Nếu Tiểu Ất ca cố gắng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ đạt ước nguyện, ta sẽ lại đến chúc mừng ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.