Ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người vô cùng thoải mái.
Bốn mùa Bắc Tống rất rõ ràng, mặc dù gần đầu hạ nhưng thời tiết cũng không quá oi bức, thậm chí còn có không khí mát mẻ.
Ở trong viện dưới cây hòe sáng tác khúc phổ, bên tai loáng thoáng nghe tiếng tụng kinh từ viện Quan Âm vọng đến.
Gió lạnh phơ phất, cành lá xao động.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá, chiếu vào trong sân càng tăng thêm vẻ thâm u.
Viết xong một đoạn khúc phổ, Ngọc Doãn đứng dậy duỗi lưng, giật sống lực, hắn cầm Kê Cầm đặt bên cạnh bàn nhỏ,chuẩn bị đánh một khúc vừa sáng tác, thư giãn tâm trạng. Nào ngờ hắn vừa lắp cầm xong thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Ngay sau đó là cửa sân bị đẩy ra, Hoàng Tiểu Thất xông vào.
- Tiểu Ất ca, đã xảy ra chuyện!
Hoàng Tiểu Thất hổn hển, vừa vào cửa đã lớn tiếng, thần sắc kích động.
- Thất ca đừng vội, đã xảy ra chuyện gì lại khiến Thất ca kích động như vậy? Uống nước rồi từ từ nói, không phải là Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện chứ?
Đã nhiều ngày bởi vì phải sáng tác khúc phổ, Ngọc Doãn đã đem chuyện cửa hàng tạm thời giao cho Yến Nô xử lý.
Thật ra, hiện nay việc kinh doanh ở cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, không xảy ra tình huống gì. Cửa hàng chủ yếu phụ trách bán lẻ một ít, việc kinh doanh lớn chân chính là cung ứng thịt tươi cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu và lầu Phong Nhạc. Hơn nữa La Nhất Đao ở đó, có thể giảm bớt được nhiều phiền toái. Vấn đề thật sự là xưởng thịt chín, lúc này mới bắt đầu khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.
Cho nên hầu hết thời gian Yến Nô đều ở đó xử lý.
Ngọc Doãn vốn tưởng rằng Yến Nô xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ Hoàng Tiểu Thất lại liên tục xua tay, thở dốc một hơi, ổn định tinh thần:
- Không phải Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện, là bên phía Tứ Lục Thúc có chuyện. La Đức đã cầm tiền bán thịt tươi, kết quả thua sạch, Trương Tam ca dẫn người đến rồi!
- Hả?
Ngọc Doãn nghe vậy chấn động.
Hắn bất chấp hỏi lại, vội dọn khúc phổ trên bàn lại, xoay người xông ra ngoài.
La Đức thua hết tiền bán thịt tươi sao?
Rốt cuộc là sao lại như vậy...
Bởi vì Ngọc Doãn đã giao cho La Đức phụ trách nhập hàng, cho nên tiền mua thịt tươi hàng ngày đều ở trong tay La Đức. Có La Tứ Lục ở đó, Ngọc Doãn cũng không lo lắng La Đức sẽ gây ra chuyện gì. Nhưng thật không ngờ chính ở chỗ đó lại xảy ra chuyện, sao hắn lại không sốt ruột? Trương Tam mặt rỗ là ai? Đó là đầu gấu nổi tiếng ở phủ Khai Phong.
Nói đến điểm này, Trương Tam mặt rỗ chính là thủ lĩnh lưu manh, chỉ là địa vị y không cao, lại hoạt động đứng đắn, ít sinh sự trên đường phố, nhưng dưới tay y có đến trên dưới một trăm tên lưu manh, lại là những kẻ liều mạng. HIện giờ Trương Tam mặt rỗ đã tìm đến cửa rồi, sao có chuyện tốt chứ?
Ngọc Doãn càng nghĩ càng khẩn trương, chân tay như gió chạy như điên trên đường.
Dọc đường thỉnh thoảng có người hỏi chuyện hắn, nhưng hắn lại như không nghe thấy khiến nhiều người vô cùng kỳ lạ.
- Tiểu Ất làm sao vậy?
- Không biết...hay là xảy ra chuyện?
Đi, đi xem đi, không chừng có thể giúp được Tiểu Ất...
Không thể không nói nhân duyên Ngọc Doãn không tồi.
Bất kể là Ngọc Doãn trước kia hay là Ngọc Doãn hiện nay, quan hệ làng xóm đại thể rất tốt.
Cho nên khi thấy Ngọc Doãn gặp chuyện không may, rất nhiều người đến xem.
Còn Ngọc Doãn thì lòng nóng như lửa đốt, một mạch chạy rất nhanh thì đến đầu phố Mã Hành.
Bên ngoài cửa hàng Ngọc gia tụ tập nhiều người.
Dù không được coi là ba tầng trong ba lớp ngoài, nhưng nhìn qua cũng thấy rất đông người vây quanh.
- Nhường cái, nhường cái!
Ngọc Doãn vội chen vào trong.
Khi mọi người thấy Ngọc Doãn đến vội vàng tách ra thành một lối đi, cũng có nhiều người hét to:
- Tiểu Ất đến, nhường đường, nhường đường!
- Đúng vậy, chính chủ đến...
Đám đông rẽ ra thành một lối đi, Ngọc Doãn đi vào trong cửa hàng.
Thấy một thanh niên quỳ xuống bên ngoài cửa hàng, mặt mũi bầm dập, quần áo phá nát, nhìn vô cùng thảm hại.
Mặc dù quay lưng về phía Ngọc Doãn, nhưng Ngọc Doãn vẫn có thể nhận ra thanh niên đó là La Đức. La Nhất Đao đứng ở sau bàn thịt, bị Yến Nô và hai đao thủ kéo lại. Còn Trương Tam mặt rỗ dẫn theo vài tên đầu gấu ngồi trên ghế dài ở cửa hàng, mặt sầm xuống không nói lời nào.
Vợ chồng Dương Nhập Cửu, Trương Nhị tỷ thì chân tay luống cuống.
Tuy nhiên hai vợ chồng này vẫn chưa lùi bước, đứng nhìn chằm chằm Trương Tam mặt rỗ, đầy thận trọng.
Trong tay Dương Nhập Cửu còn cầm theo một con dao cạo xương nhọn..
- Tiểu Ất đến rồi...
Trương Tam mặt rỗ nghe tiếng hét, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy Ngọc Doãn, y đứng dậy xua tay ra hiệu mấy tên đầu gấu lui ra phía sau, sải bước tới nghênh đón Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất, đắc tội rồi!
Trương Tam mặt rỗ chắp tay nói với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cũng vội vàng hoàn lễ:
-Tam ca, đã xảy ra chuyện lớn gì? Nếu như có chuyện cứ cho người gọi Tiểu Ất đến là được.
Vừa nói hắn vừa nhìn La Đức, lại nhìn Yến Nô.
- Tiểu Ất, ta xin lỗi ngươi sinh ra một nghiệt tử như vậy.
La Nhất Đao thấy Ngọc Doãn đến, không kìm nổi khóc lớn tiếng..
Chỉ thấy ông ta giãy thoát hai đao thủ, hét to, quỳ xuống mặt đất.
Ngọc Doãn hoảng sợ, vội bước nhanh về phía trước đỡ La Nhất Đao đứng lên:
- Tứ Lục thúc, thúc làm gì vậy...Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết, sao phải quỳ với Tiểu Ất. Cửu Nhi tỷ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Yến Nô cắn răng ngà, giận giữ trừng mắt về phía La Đức đang quỳ trên mặt đất.
- Tiểu Ất ca...
Đúng lúc này, Trương Tam mặt rỗ lại đã mở miệng:
- Tiểu Ất, chuyện này vẫn nên để ta nói đi, chỉ sợ Cửu Nhi tỷ nói cũng không rõ ràng.
- Xin chỉ điểm.
Trương Tam mặt rỗ lạnh lùng nhìn La Đức một cái:
- Tên khốn này là người của Tiểu Ất, đúng không?
- A...đúng vậy.
- Trước đây Tiểu Ất bảo hắn làm việc với ta, hàng ngày mười con heo hơi đều giao cho người này.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Tốt lắm, từ mười ngày trước, Tiểu Ất ngươi mỗi ngày đều lấy thịt tươi, trả tiền ngay...Thằng khốn này nói với ta, Tiểu Ất ngươi mới mở xưởng cho nên túng tiền, hy vọng thư thả một chút. Ta kính trọng Tiểu Ất nên không nghi ngờ gì, đồng ý việc này. Nào ngờ hai ngày trước nghe được tin tức, thằng khốn này chơi bạc ở Đương Khẩu, thua bạc sạch sanh. Ta liền cảm thấy bất thường, thằng khốn này sao lấy tiền đi đùa giỡn được? Cho nên mới đi thăm hỏi một chút, mới biết là hắn tự chủ trương, lấy tiền thịt của ta đến Đương Khẩu. Ta cũng biết việc này không liên quan tới Tiểu Ất, nhưng thịt tươi là lấy cho Tiểu Ất, là do Tiểu Ất đặt mua, cho nên mới đến đây xin Tiểu Ất nói lời lẽ công bằng.
Hôm nay ta dẫn người đi tìm thằng khốn này, cuối cùng tìm được hắn ở trong Đương Khẩu của Tang Gia Ngõa Tử.
Thằng khốn này cũng là tên lưu manh, đã thua sạch sanh rồi còn cãi ngang, ta nhịn không được liền giáo huấn hắn một trận.
Nay ta tìm đến Tiểu Ất là xin Tiểu Ất có một cách giải quyết, rốt cuộc có biết về khoản tiền này hay không.
Trương Tam mặt rỗ nói khách sáo, nhưng Ngọc Doãn lại có thể nghe ra trong lời nói của hắn ta ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn cười lớn nói:
- Còn chưa hỏi Tam gia, La Đức đã thiếu bao nhiêu tiền?
- Không nhiều lắm, hai mươi bảy con heo, tổng cộng năm trăm quan!
Ngọc Doãn tức thì như nghẹn thở, xoay ngoắt người nhìn La Đức:
- Nếu nói như vậy, sợ rằng Đại Lang không chỉ thua năm trăm quan.
La Đức lại cúi đầu không lên tiếng.
La Nhất Đao tức giận quát:
- Thằng vô lại này, Tiểu Ất hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi thua bao nhiêu?
- Con...
La Đức lắp bắp, một lúc lâu sau mới lý nhí:
- Gần sáu bảy trăm quan.
Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát cả người.
Còn La Nhất Đao thì giận giữ, đứng dậy quơ lấy con dao chặt thịt trên bàn, nhào đánh về phía La Đức:
- Ta giết tên súc sinh ngươi.
- Lục Tứ thúc!
Ngọc Doãn hoảng sợ, bước lên phía trước ôm lấy La Tứ Lục.
Yến Nô cũng chạy tới đoạt lấy con dao mổ heo trên tay La Tứ Lục.
Chỉ có điều trong mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn Ngọc Doãn, rất lâu không nói lên lời.
“Tiểu Ất ca, nên làm gì bây giờ?
Sáu bảy trăm quan?
Đây chẳng phải là nói số tiền kiếm được mấy ngày cũng thua sạch rồi sao? Trong tay Ngọc Doãn có hơn một trăm quan, vốn tính cả số tiền trong tay La Đức khó khăn lắm mới đủ số. Chưa rõ số tiền La Đức thua sạch kia, ngược lại còn thiếu Trương Tam mặt rỗ năm trăm quan...Tính gộp cả hai lại, mà còn chưa tính ba trăm quan kia thì còn thiếu hơn năm trăm quan nữa.
Hai tay Ngọc Doãn run lên.
Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hắn biết, lúc này hắn tuyệt đối không thể rối loạn, nếu hắn rối loạn, chỉ sợ sẽ khiến cho chuyện này càng thêm phức tạp.
Xoay người nhìn Trương Tam mặt rỗ, thật lâu không nói!
Ngọc Doãn không biết rốt nên nói thế nào với Trương Tam mặt rỗ đây?
- Tam ca, ngươi tính thế nào?
- Nếu Tiểu Ất gánh được, Trương Tam tin Tiểu Ất, nếu số tiền không nhiều, Trương Tam không truy cứu, nhưng năm trăm quan là con số không nhỏ, các huynh đệ của ta còn phải ăn cơm, cho nên ta chỉ xin Tiểu Ất nói một lời, lúc nào thì đem tiền trả.
Nếu Tiểu Ất không gánh chịu thì cũng rất đơn giản! Chúng ta sẽ đến quan phủ để phân xử. Nếu như quan phủ nói không liên quan đến Tiểu Ất, ta tuyệt đối sẽ không tìm Tiểu Ất gây phiền, nhưng nếu quan phủ...
Trương Tam mặt rỗ nói tới đây thì không có nói thêm gì đi nữa.
Nhưng cặp mắt thì nhìn chằm chằm Ngọc Doãn:
- Kính xin Tiểu Ất chỉ con đường sáng.
-Vậy còn hắn?
Ngọc Doãn chỉ chỉ La Đức.
Trương Tam mặt rỗ cười lạnh một tiếng:
- Ta tự có quy củ của ta, việc này dù gì cũng phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm, nếu không chẳng phải sẽ bị người ta chê cười?
Ngụ ý nói với Ngọc Doãn:Ngươi không gánh chuyện này, La Đức chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Ngọc Doãn biết rõ, Trương Tam mặt rỗ không phải nói chơi.
Nếu hắn ta không có thủ đoạn, sao có thể tụ hợp được nhiều kẻ bán mạng cho mình?
Người như thế, bình thường nhìn có vẻ vô hại, nhưng lúc cần độc thì tuyệt đối là kẻ liều mạng, lòng lang dạ sói.
- Tiểu Ất...
Yến Nô run giọng gọi.
La Nhất Đao nói:
- Việc này không liên quan đến Tiểu Ất, món nợ này sẽ do ta gánh.
- Tứ Lục ca, chuyện này ngươi gánh không được.
Trương Tam mặt rỗ nhìn thoáng qua La Nhất Đao, hạ giọng nói:
- Ngươi ta cũng là giao tình cũ, ta không cần giấu diếm ngươi...
- Sao ta không gánh được...Năm trăm quan, ta đập nồi bán sắt cũng phải trả cho ngươi.
- Nhưng vấn đề là, ngươi lấy đâu ra năm trăm quan?
Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi không có năm trăm quan, ta khó mà bảo đảm! Hơn nữa, ta có thể nói cho ngươi biết, sẽ không ai cho ngươi mượn năm trăm quan đâu. Ta biết, tòa nhà kia của ngươi cũng có thể đỡ được chút tiền bạc, nhưng đây là năm trăm quan, không phải năm quan, năm mươi quan.
Ngọc Doãn đột nhiên nói:
- Tam ca, vậy còn Quách Thiếu Tam?
- Hả?
Trương Tam mặt rỗ ngẩn ra, rồi chỉ cười cười không trả lời.
Ngọc Doãn mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai La Nhất Đao:
- Tứ Lục thúc, việc này do ta mà ra, chỉ sợ Đại Lang...Tam ca, nếu ngươi tin ta, việc này do Tiểu Ất gánh vác. Năm trăm quan, Tiểu Ất sẽ trả thay ngươi! Tuy nhiên kính xin Tam ca cho giãn thời hạn ra một chút.