Tống Thì Hành

Chương 77: Hương yến (Hạ)



Quách Kinh dừng bước quay đầu lại căm hận nhìn Ngọc Doãn, cố nở nụ cười trên mặt, nói:

- Tiểu Ất ca có gì chỉ bảo sao?

Bộ dạng rắm thối kia khiến Yến Nô không kìm nổi bật cười khúc khích ra thành tiếng.

Ngọc Doãn cười cười, quay sang nói với Tống Áp Ti:

- Tống Áp Ti, tiểu nhân còn có một lời, không biết Tống Áp Ti có chỉ giáo không?

- A, không dám chỉ giáo, nhưng Tiểu Ất có gì cứ nói.

Lúc này Tống Áp Ti lại vô cùng khách khí với Ngọc Doãn, nào còn chút kiêu căng lúc trước?

Thấy bộ dạng Ngọc Doãn như vậy cũng đã biết không phải chỉ là một người buôn bán thịt đơn thuần, không nói người chống lưng phía sau, chỉ riêng hai Thái Học Sinh đứng bên là biết năng lực của Ngọc Doãn rồi. Người như thế, tốt nhất là đừng trêu chọc vào, cũng trêu chọc không nổi.

Ngọc Doãn chắp tay nói:

- Xin hỏi Tống Áp Ti, tự tiện xông vào nhà dân, phá vỡ cánh cửa, là tội gì?

- A, việc này...

Tống Áp Ti há hốc mồm, không biết nên trả lời như nào.

Lén liếc nhìn Quách Kinh một cái, Tống Áp Ti thầm chửi: “Thằng khốn này, vừa rồi gõ cửa có phải tốt không, lại còn làm hỏng cửa nữa? Nay người ta lại truy cứu, bảo ta phải trả lời sao đây? Vậy thì ta sợ là không bảo vệ gì được ngươi rồi.”

- Ngọc Tiểu Ất, đừng có khinh người quá đáng.

Quách Kinh mặt đỏ bừng, chửi ầm lên.

Ngọc Doãn thì cười cười, bình tĩnh nói:

- Quách Thiếu Tam, chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi chạy tới nhà của ta, đá nát cửa nhà chính của ta, hay là ta mời ngươi phá nát? Hiện tại ngươi lại phủi mông bỏ đi, thể diện của ta sao cứu vãn được đây. Cũng không phải là ta khinh người quá đáng, mà là ngươi quá mức ngang ngược càn rỡ, quá khinh người.

Nếu dựa theo hình luật, phải đeo gông ba ngày, đánh ba mươi uy bổng.

Trần Đông đứng bên đột nhiên mở miệng khiến Quách Kinh hoảng sợ.

Trần Đông là Thái Học Sinh, đương nhiên hiểu rõ nội dung của luật pháp Đại Tống.

Người đàn ông trung niên gật đầu nói:

- Đúng vậy, tự tiện xông vào nhà dân, đeo gông ba ngày, đánh ba mươi trượng là hợp tình hợp lý.

- Khoan đã!

Quách Kinh hô to một tiếng:

- Ai nói ta tự tiện xông vào nhà dân? Ta chỉ hơi dùng sức một tí, cửa chính là Tiểu Ất hỏng rồi, ta bằng lòng bồi thường cửa chính đó của ngươi.Tiểu Ất, giết người cũng phải ...ngươi xem coi thế nào?

Đeo gông ba ngày, đánh ba mươi trượng!

Nghe có vẻ lợi hại, nhưng đối với người như Quách Kinh thì có lợi gì chứ?

Tuy nhiên ân oán này kết hạ, cũng không thể nào cởi bỏ. Ngọc Doãn hiểu rất rõ, hiện tại Quách Kinh cúi đầu nhưng khi hắn ta phục hồi lại chắc chắn sẽ trả thù trầm trọng hơn. Nếu đã vậy, cũng chẳng cần nói đạo lý tình cảm làm gì. Chỉ tiếc lần này hắn ta không chết, sớm muộn gì cũng là một tai họa! Ngọc Doãn hít sâu một hơi, trong lòng đã có chủ ý.

- Cửu Nhi tỷ nghĩ thế nào?

Lúc này thì Yến Nô vô cùng nhẹ nhõm, nghe Ngọc Doãn hỏi, liền khẽ mỉm cười:

- Vậy để Tiểu Ất ca làm chủ.

- Tốt lắm!

Ngọc Doãn quay lại, nói với Quách Kinh:

- Quách Thiếu Tam, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, ta cũng không làm quá đáng.

- Vậy đa tạ Tiểu Ất.

Quách Kinh cố gắng giữ gương mặt tươi cười, chắp tay nói tạ ơn.

Nhưng trong nội tâm lại thầm mắng:

“Ngọc Tiểu Ất người chờ đây, chúng ta còn chưa xong đâu...Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Quách Thiếu Tam, ngươi đừng vội nói lời cảm tạ, ta còn chưa nói xong. Ta không muốn người giúp đền cửa, mà chỉ cần đền tiền là được, nhưng phải ba trăm quan.

- Ngọc Tiểu Ất, ngươi đừng có ăn nói lung tung, giá rao trên trời...Cửa bị phá của nhà ngươi đáng gia ba trăm quan?

Ngọc Doãn mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói:

- Sao không thể có giá trị ba trăm quan?

Ta cho ngươi biết, cửa chính này của nhà ta chính là khi cha ta là Nội Đằng Tử đã được Quan Gia ban cho, được chế tạo bởi gỗ lim tơ vàng, lúc trước có người ra giá năm trăm quan muốn mua, ta không bằng lòng. Hãy hỏi bà con, ta nói ba trăm quan có nhiều quá không?

Một lần tái sinh,Ngọc Doãn đã vỡ vạc ra rất nhiều.

Mà trong khoảng thời gian này, sau khi trải qua bao thị thị phi phi, càng khiến nhận thức bên trong hắn đã thay đổi rất nhiều.

Quách Kinh mặt đỏ bừng, miệng ngập ngừng định mở miệng nói, lại nghe Lý Dật Phong nói:

- Tiểu Ất nói không sai, lần trước ta trả giá hắn năm trăm quan, hắn không đồng ý. Ba trăm quan thật ra không hề cao chút nào. Quách Kinh, ngươi phải hiểu rõ, ba trăm quan hay là đeo gông ba ngày, đánh ba mươi trượng?

Trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, khiến Quách Kinh giật nảy mình cả người lạnh toát.

Ba mươi trượng nghe có vẻ không nhiều nhưng sát uy của ba mươi trượng này không hề nhẹ chút nào.

Đánh nhẹ thì khiến cho ngươi da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm nhưng lại không bị thương đến gân cốt, nếu đánh nặng thì gãy xương gãy gân, thậm chí còn mất cả tính mạng. Nhìn bộ dạng này của Lý Dật Phong, rõ ràng là muốn giúp Ngọc Doãn rồi, chứ đừng nói Hương Yến tiên sinh chết tiệt nọ, rõ ràng là đứngvề phía Ngọc Doãn. Tuy rằng không biết Ngọc Doãn cấu kết với Hương yến tiên sinh như nào, nhưng Quách Kinh biết nếu thật sự vào nha môn, đeo gông ba ngày là việc nhỏ,nếu chẳng may bị sát uy dưới ba mươ trượng kia đánh cho tàn phế, thật sư đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng thấu rồi.

Quách Kinh nhổ nước miếng, cười lớn nói:

- Hóa ra cửa chính của nhà Tiểu Ất này lại có nguyên nhân xâu ra đến vậy.

Ba trăm quan thì ba trăm quan, Quách Thiếu Tam hôm nay đã được mở mang. Nhưng Tiểu Ất ca, sơn thủy có ngày gặp lại, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.

Tay còn chưa kịp cầm nóng hổi thì đã phải trả lại ba trăm quan tiền.

Trong lòng Quách Kinh chính xác là đang rỉ máu, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tươi cười.

- Ồ, đã quên một việc.

Khi Ngọc Doãn nhận lại bạc từ tay Quách Kinh đã thì thầm bên tai Quách Kinh:

- Còn chưa ân cần hỏi thăm chuyện về Ngưu nhị...Ta đã cho người hỏi thăm, dù Tứ Lục thúc giết người nhưng không phải là không có con đường sống. Ba trăm quan dễ dàng chuộc tội cho Tứ Lục thúc, còn phải cảm ơn một cước kia của Tam ca đã khiến ta đỡ phải bỏ ra một số bạc.

- Ngươi...

Quách Kinh ngẩng lên vô cùng căm hận Ngọc Doãn.

Một luồng khí từ trong lòng bốc lên, gã há miệng đột ngột hộc ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.

- Tam ca, Tam ca...

Vài tên lưu manh hoảng sợ bước tới đỡ dậy.

Người đàn ông trung niên thấy như vậy cũng phải đánh giá lại Ngọc Doãn một lần nữa.

Một lát sau, ông ta chợt mỉm cười:

- Nếu đã không còn việc gì, coi như ta đã hoàn thành chuyện bạn cũ đã phó thác. Tiểu Ất, ngươi tài hoa hơn ngừơi, trước kia có chút lỗ mãng nhưng nay đã tinh tế hơn rất nhiều. Mặc dù thân không có công danh nhưng làm việc tốt thì tương lai sẽ có cơ hội thăng chức rất nhanh, đừng giống như trước đây đi giao tranh đấu đá với người khác, phụ lòng danh tiếng của cha ngươi.

- Tiểu Ất xin ghi nhớ lời tiên sinh dạy bảo.

- Vậy thì ta cáo từ!

Người đàn ông xoay người đi, nhưng còn Ngọc Doãn đứng đó lại không hiểu gì cả.

“Người này là ai?

Cái gì mà “không phụ lòng nhờ vả của bạn cũ’?

Người bạn cũ kia là ai?”

Liên tiếp những nghi vấn khiến Ngọc Doãn mù mịt.

Xoay người, hắn nhìn Lý Dật Phong:

- Đại Lang, vị tiên sinh này là ai?

Lý Dật Phong ngẩn ra:

- Ngươi không biết ông ta?

-Ta sao biết ông ta chứ? Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp ông ta, căn bản ta không biết ông ta là ai!

Lý Dật Phong lập tức dở khóc dở cười:

- Đường đường là Phủ Doãn Khai Phong mà đích thân đến đây trợ uy cho ngươi chỉ vì ba trăm quan tiền này của ngươi, không ngờ ngươi lại không biết ông ta?

- Phủ Doãn Khai Phong?

- Đúng vậy, ông ta là Hương Yến tiên sinh, Yến Anh!

Ngọc Doãn càng không hiểu.

Phủ Doãn Khai Phong này là một chức quan vô cùng quan trọng tại thời kỳ Bắc Tống.

Bởi vì Khai Phong là thủ đô của Bắc Tống cho nên Phủ Doãn Khai Phong này dưới có Thượng Thư, trên có Thị Lang, thông thường làm từ quan hàm nhất phẩm hoặc nhị phẩm. Nếu thái tử đảm đương thì lại làm nhất phẩm. Trên thực tế trong thời kỳ Bắc Tống, rất nhiều hoàng đế đều từng làm Phủ Doãn Khai Phong. Ban đầu là Tống Thái Tông, đến Tống Chân Tông tước vị trước đó đều đảm nhiệm chức vị ấy, quyền lực vô cùng lớn!

Từ sau khi Tống Huy Tông đăng cơ, Phủ Doãn Khai Phong thay đổi thường xuyên.

Yến Anh này tự Nhân Thúc, tiến thẳng Đồ Long Các, rất được hoàng đế Huy Tông coi trọng, vào đầu năm Tuyên Hòa thứ sáu đã đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong.

Ngọc Doãn nghĩ mãi cũng không hiểu hắn và Yến Anh có quan hệ gì.

Ít nhất trong trí nhớ còn sót lại của hắn căn bản không có cái tên Yến Anh này....

Ai?

Ai có thể mời được Yến Anh ra mặt!

Là Lý Sư Sư?

Ngọc Doãn bác bỏ ngay ý nghĩ này.

Tuy rằng Lý Sư Sư được Huy Tông sủng ái, hơn nữa lại rất có thanh danh trong giới sĩ lâm, nhưng muốn mời được Yến Anh chỉ sợ chưa đủ tư cách.

Mà quan trọng hơn là Lý Sư Sư là một cô gái thông minh, sẽ rất ít liên hệ với quan viên trong triều.

Ngẫu nhiên gặp nhau cũng đều ở trên tiệc rượu hội thơ, đàm luận thi từ ca phú. Thân phận nàng rất mẫn cảm, nếu tiếp xúc quan viên thường xuyên, chắc chắn sẽ bị hoàng đế Huy Tông không vui. Hơn nữa giữa Lý Sư Sư và Ngọc Doãn không có giao tình sâu đến vậy.

Sẽ là ai chứ?

Không chỉ có Ngọc Doãn không hiểu, mà ngay cả Lý Dật Phong cũng chẳng hiểu.

Chỉ có điều chuyện như này y cũng không tiện hỏi, đành phải đẩy Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất, trước tiên hãy giải quyết sự việc ở đây đã rồi hãy nói sau.

- A, đúng thế.

Ngọc Doãn bừng tỉnh, thấy Quách Kinh vẫn hôn mê bất tỉnh, liền nói với mấy tên lưu manh:

- Còn không mau đưa Tam ca trở về? Chẳng lẽ còn để ta tìm người khám và chữa bệnh cho sao?

Mấy tên lưu mạnh vốn đã sợ Ngọc Doãn, nghe Ngọc Doãn mở miệng, không dám nói thêm nữa lập tức khiêng Quách Kinh đi.

Về phần vị Tống Áp Ti kia sau khi Yến Anh ở đây thì câm như hến, nào dám lên tiếng.

Giờ thì Yến Anh đi rồi, Quách Kinh thì hôn mê bất tỉnh, mà trách nhiệm của Tống Áp Ti cũng coi như đã hết, liền lặng lẽ âm thầm định rời khỏi.

- Tống Áp Ti!

Ngọc Doãn đột nhiên gọi y.

- A, Tiểu Ất có gì chỉ bảo?

Lúc này Tống Áp Ti không còn dám bày ra dáng vẻ kiêu căng nữa mà vô cùng khiên tốn.

Ngọc Doãn cầm một thỏi bạc nhét vào tay Tống Âp Ti:

- Hôm nay làm phiền Tống Áp Ti đi một chuyến, thật sự là khổ cực. Một chút tấm lòng, mong Tống Áp Ti đừng từ chối. Ngày sau Tiểu Ất sẽ còn phải qua lại bên Tống Áp Ti, mong được chiếu cố.

Tống Áp Ti ngẩn ra!

Còn Yến Nô đứng bên cạnh thì kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn.

Nàng vẫn cho rằng Tiểu Ất ca vốn là một người không hiểu đối nhân xử thế, nhưng nhìn cách làm việc hôm nay của hắn, chính xác là vô cùng khéo léo.

- Việc này...

- Sao vậy, hay là Tống Áp Ti khinh thường Tiểu Ất chỉ là một người bán thịt hay sao?

Trong lòng Tống Áp Ti lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, vội cười nói:

- Tiểu Ất sao nói vậy, Tống mỗ đã nghe Tiểu Ất là người trượng nghĩa khinh tài, là một hảo hán hào phóng ngay thẳng. Nay vốn không nguyện đến nhưng chức trách phải làm, kính xin Tiểu Ất đừng trách tội.

Vừa nói chuyện, tay y lật lên, cất thỏi bạc vào trong tay áo.

Trên mặt đã hồng hào hơn, liên tục khách sáo với Ngọc Doãn, sau đó mới cáo từ rời đi.

Trần Đông cười ha hả tiến lên, sau khi đánh giá Ngọc Doãn một lượt, đột ngột giơ ngón cái lên:

- Tiểu Ất thật sự là chân nhân bất lộ tướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.