Lộ Chí Tiêu bất giác lùi về phía sau vài bước, lẳng lặng đứng quan sát Viên Thái Bách. Một khi cánh tay kia rơi xuống, hắn muốn đối phó anh chuyện khó sẽ hoá dễ dàng, hơn nữa hắn tin chắc Chân Mạt cũng không muốn có một người chồng tàn phế.
Lộ Chí Tiêu thúc giục.
“ Ngẩn ra đấy làm gì còn không nhanh lên. Nếu như anh không chịu yên phận làm như những gì tôi nói từng quả bom một được dấu trong trường học này sẽ lần lượt nổ tung “.
Viên Thái Bách cúi xuống nhặt lấy con dao lên, tầm mắt anh rơi trên người Chân Mạt. Mạt Mạt, em yên tâm anh nhất định sẽ cho em và gần mười nghìn người đang ở nơi này được bình an.
Con dao được Viên Thái Bách đưa lên cao, anh nhắm chặt mắt lại. Một khắc con dao chuẩn bị hạ xuống đột nhiên trong phòng lại xuất hiện một nữ nhân. Cô ta nhanh chóng đá một cước, Viên Thái Bách theo phản xạ liền buông dao ra.
“ Anh bị ngu à? Hắn nói gì thì làm thế sao? “.
Cô gái kia cực kỳ không khách khí xoay người mắng Viên Thái Bách. Nếu hôm nay cô ta đến chậm một bước người này thì rơi cánh tay còn người đàn ông cô ta cần về sau không phải sẽ chịu thiệt sao?
“ Cô là ai? “.
Viên Thái Bách nhíu mày, đại não bắt đầu xoay chuyển. Nếu đoán không sai cô gái này là ở phe anh.
“ Không cần biết tôi là ai. Hôm nay tôi xuất hiện ở đây là để giúp anh. Tôi phụ trách đưa học sinh và giáo viên rời khỏi đây an toàn, còn vợ của anh thì cho anh giải quyết “.
“ Được “.
“ Nhưng tôi có một điều kiện, sau chuyện này anh tự giác gói Lý Chính Nam vứt lên giường tôi “.
“ Không vấn đề “.
Viên Thái Bách mỉm cười. Lý Chính Nam trong miệng của cô gái kia chính là thư ký Lý, cánh tay đắc lực luôn đi phía sau anh. Kỳ thực, thư ký Lý có gia cảnh khác đặc biệt, cậu ta chính là đại thiếu gia của Lý gia, vì bị ép hôn nên mới trở thành thư ký của anh. Phàm là những sự kiện công khai khi phát lên TV hay các trang báo đều phải che mặt thư ký Lý. Còn cô gái trước mặt có lẽ là nhị tiểu thư của Bối gia, Bối Tư Nguyệt.
Bối Tư Nguyệt chuẩn bị xoay người rời khỏi căn phòng, Lộ Chí Tiêu đã tiến lên một bước nhanh chóng cản cô lại.
“ Cô không biết tất cả ngôi trường này đều được lắp bom hẹn giờ? “.
Ý tứ trong câu nói này chính là uy hiếp! Đột nhiên có một cô gái xuất hiện, ngang nhiên bàn chiến lược với Viên Thái Bách chẳng coi Lộ Chí Tiêu hắn ra gì, hắn nhất định phải trừ khử người con gái này.
“ Vậy anh không biết trong vòng năm phút trước người của tôi đã gỡ sạch chỗ bom hẹn giờ kia à? Anh tên là Lộ Chí Tiêu phải không? Đúng thật là một nam nhân ngu ngốc “.
Bối Tư Nguyệt nhếch mép, không chút kiêng dè mắng thẳng vào mặt Lộ Chí Tiêu. Nhị tiểu thư cô đây từ khi sinh ra chưa bị ai coi thường, dám đứng trước mặt cô huênh hoang đúng là không tự lượng sức.
Cơ thể Lộ Chí Tiêu cứng đờ, hắn nhanh chónh lấy thiết bị kích hoạt bom ra xem, quả nhiên như lời Bối Tư Nguyệt nói, mất tín hiệu hoàn toàn. Khi Lộ Chí Tiêu tỉnh ngộ, người đã chạy đi mất, Viên Thái Bách cũng dần dần tiếp cận đến chỗ Chân Mạt.
Mi tâm Lộ Chí Tiêu cau lại. Khoảng khắc nghe tin số bom kia bị gỡ, hắn đã biết cuộc chiến này hắn đã thua. Nếu như đã không thể thắng nổi, chi bằng liều một phen. Lộ Chí Tiêu rút súng, nhắm vào Viên Thái Bách mà nãn đạn, ai ngờ Chân Mạt đột nhiên tỉnh dậy, bất chợt ôm lấy Viên Thái Bách.
Đoàng!
Đoàng!
Viên Thái Bách sững sờ, tầm nhìn bị cô gái nhỏ che khuất. Cô ôm lấy anh, anh cảm nhận được trên thân thể nhỏ bé kia có một dòng nước ấm nóng dần dần chảy ra.
Trái tim Viên Thái Bách tựa như bị người ta ra sức cắn xe, nỗi đau như thấm vào tâm can, hoà cùng dòng máu của anh. Mạt Mạt của anh ấy vậy mà lại đỡ thay anh hai viên đạn.
“ Mạt Mạt, sao lại làm thế? “.
Đến anh cũng không phát hiện giọng nói của chính mình có bao nhiêu run rẩy. Anh đỡ lấy cô, nhìn chăm chăm vào gương mặt nhỏ bé kia.
“ Ngốc nghếch, em đương nhiên... là cứu ông xã em rồi “.