Ánh nắng lúc sáng sớm len lỏi qua khe cửa sổ nhỏ bé, chiếu lên gương mặt xinh xắn của Bối Tư Nguyệt. Cô nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, cánh tay theo phản xạ mò mẫm ra bên kia giường nhưng không thấy người đâu, chỉ còn lưu lại một chút hơi ấm khó nắm bắt.
Bối Tư Nguyệt ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía tấm ảnh lớn treo đối diện giường ngủ, khoé môi nhịn không được mà cong lên. Tấm ảnh lớn kia là ảnh cưới của cô và Lý Chính Nam, anh ôm lấy cô, gương mặt anh tuấn nở nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông này cả đời đã định trước không thoát khỏi Bối Tư Nguyệt.
Kể từ sau khi kết hôn, Bối Tư Nguyệt đã tự mình rút khỏi quân đội. Hiện tại cô chỉ muốn chuyên tâm làm một người vợ tốt của Lý Chính Nam, làm một đứa con dâu hiếu thảo của Lý gia.
Bối Tư Nguyệt làm vệ sinh cá nhân xong thì đi thẳng xuống phòng bếp, không ngờ lại nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Lý Chính Nam. Bình thường đều là cô nấu cho anh, chứ anh chưa từng bước chân vào bếp. Bối Tư Nguyệt đứng bên ngoài, cõi lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
“ Dậy rồi sao? Ngồi xuống đi “.
Lý Chính Nam xoay người, trên tay bưng bát cháo vẫn còn nghi ngút khói. Anh đặt xuống trước mặt cô, ánh mắt có phần mong chờ.
“ Thử xem “.
Lý Chính Nam dùng muỗng xúc một thìa khá đầy, thổi cho nguội rồi mới đưa cho Bối Tư Nguyệt.
“ Rất ngon. Ông xã, sao hôm nay anh lại xuống bếp? “.
Con người Bối Tư Nguyệt khá thẳng thắn đương nhiên sẽ không để được nghi vấn trong lòng.
“ Muốn nấu cháo cho em thôi. Ăn đi, ăn xong anh đưa em ra ngoài chơi “.
“ Hôm nay anh không phải đi làm sao? “.
Bối Tư Nguyệt có chút kinh ngạc. Lý Chính Nam là thư ký của tổng thống, công việc trên vai anh đã chất thành núi rồi, bình thường thời gian ở cạnh cô cũng rất ít, hôm nay nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi đúng là có chút bất ngờ.
“ Không phải “.
Lý Chính Nam ôn hoà trả lời, ánh mắt nhìn Bối Tư Nguyệt đầy sủng nịnh. Sáng sớm hôm nay anh gọi cho Viên Thái Bách để xin nghỉ việc một ngày, kết quả là bị mắng cho té tát.
[... ]
Ăn xong bữa sáng, Lý Chính Nam quả nhiên giữ lời hứa dẫn Bối Tư Nguyệt ra ngoài chơi. Anh đưa cô đến trung tâm mua sắm, còn đặc biệt chọn quần áo cho cô. Còn về phần Bối Tư Nguyệt, hôm nay cô cực kỳ giống một con mèo nhỏ, không ngừng bám chặt lấy Lý Chính Nam, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nghiêm túc khi tiến hành huấn luyện.
“ Chính Nam, anh có yêu em không? “.
Bối Tư Nguyệt vừa thử xong bộ váy liền chạy đến giật lấy tạp chí trong tay anh, cô ngồi vào lòng anh, tay khoác lấy cổ anh, giọng nói có phần quyến rũ.
Lý Chính Nam khẽ cười, chung sống một thời gian cũng đã hoàn toàn hiểu được tính cô. Cô hỏi anh như vậy không phải là không tin tưởng anh mà chỉ là muốn anh dỗ cô bằng lời đường mật.
Lý Chính Nam cúi người đặt lên môi Bối Tư Nguyệt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, anh nhéo lên má cô, trầm giọng đáp.
“ Đương nhiên yêu em “.
“ Vậy nói xem, hôm nay anh đối với em tốt như vậy là có ý gì? “.
Bối Tư Nguyệt tựa như nhìn thấu tâm tư của anh, như cười như không chế giễu nói.