Nhìn cái ghế kia bị bẩn, gương mặt có chút mất tự nhiên."À! Vậy chúng ta về nhà đi!"
"Không trở về!" Hôm nay mình mặc váy mỏng, thấm ướt đỏ, rõ ràng như vậy.
Đây chính là nhà hàng năm sao, mình vừa ra mất thể diện là chuyện nhỏ, ném mặt mũi anh là chuyện lớn.
An Chỉ Manh chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía anh."Nhìn thấy đi! Quần áo em dơ bẩn."
"À! Sau đó thì sao?" Anh cũng là lần thứ hai gặp loại chuyện này, mờ mịt...
"À... Em cần quần áo sạch sẽ cùng băng vệ sinh..." Mấy chữ cuối cùng, nói rất không được tự nhiên.
Để cho anh đường đường một Tổng thống đi mua băng vệ sinh cho mình, có thể quá có gì đó hay không."Nếu không, anh để cho bảo vệ giúp em mua cũng có thể!"
"Không cần, chính anh đi!" Để cho đàn ông khác mua vật phẩm thân mật như vậy cho người phụ nữ của mình, tuyệt đối không khả năng.
Thân hình cao lớn, cất bước rời đi phòng bao.( phòng ăn được đặt)
An Chỉ Manh ở phòng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, luôn ở nhà vệ sinh, không dám ngồi ở trên ghế, cũng không dám đứng ở đó!
Cô sợ làm bẩn ghế và đất.
"Manh Manh, ở đây không?"
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng để cho cô mừng rỡ khôn kể xiết, ở chỗ này ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, chân cô cũng đã tê rần!
"Em ở chỗ này!" Nhanh chóng mặc quần áo vào đi ra khỏi nhà vệ sinh, đẩy cửa ra nhìn thấy Cận Tư Hàn trong phòng bao, cô thừ ra.
"Phốc..." Đừng trách cô không có lương tâm, thật sự là nhìn một người dung nhan yêu nghiệt đẹp trai trong tay xách một túi to băng vệ sinh.
Mặt còn nghiêm trang nghiêm túc, như vậy làm cho cô thật sự không nhịn được.
"Anh... Anh mua nhiều băng vệ sinh như vậy làm gì?"
Sắc mặt Cận Tư Hàn rất khó nhìn."Cho em sau này dùng!" Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, tự đối mặt một đống lớn lựa chọn, hoàn toàn lừa gạt.
Cho nên, dứt khoát cái gì cũng cầm, cái này thì có một túi to!
An Chỉ Manh cười híp mắt từ túi to lựa ra một cái bây giờ dùng, cầm quần áo vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, thay quần áo xong.
Tiến lên thân mật kéo cánh tay anh."Chồng! Anh đối với em thật tốt!"
"ừ!" Biểu tình vẫn nghiêm trang, nhưng sâu tròng mắt đen có nụ cười.