Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 4: Vô cùng nguyện ý



Nam giáp cùng nam ất hai mắt một lần nữa nhìn nhau thật sâu, rồi quay lại nhìn nữ nhân lúc nãy quần áo còn hoàn chỉnh.

Bây giờ lại chật vật không chịu nổi, quần áo rách nát, hơi thở vương vấn mùi máu tanh nhàn nhạt.

Trong mắt bọn họ cũng nhìn thấu một câu nói. “Đắc tội Tổng thống, thật là đáng sợ"

Hắn sẽ không giết bạn, nhưng hắn cùng chơi một trò chơi với bạn, để cho bạn sống không bằng chết.

Bọn họ lần nữa bội phục, đến bây giờ nữ nhân này còn không biết mình bị Tổng Thống chơi đùa, vậy mà vẫn còn ở đây mắng to.

Quả nhiên người không biết, không sợ a!

Hai người nhàn nhã đi theo sau lưng cô, An Chỉ Manh chạy đến chân tay rả rời.

Phía sau lưng cá sấu nhàn nhã bò, để cho cô muốn không điên cũng không được.

Bốn phía toàn là bóng đen, cơ hồ nhìn vật xung quanh không rỏ ràng. Chạy thoát thân cũng không kịp, đừng nói dựa vào cảm giác để phân biện sự việc.

“Bịch”...... một lần nữa vô tình ngã nhào trên mặt đất.

Càng xui xẻo trong miệng gặm một đống bùn, còn chưa khạc bùn trong miệng bùn ra, bên chân liền truyền tới thứ trơn mềm lạnh như băng.

Bị dọa sợ đến chợt bò dậy, chạy cố chết, vừa chạy vừa khạc bùn trong miệng ra. Đã không quản lý được có phải hay không ói ở trên người mình.

Bị cá sấu theo đuổi hơn nửa giờ, mặc cô la rách cổ họng cũng không có người xuất hiện.

Cô bây giờ còn không biết mình bị người đùa bỡn đó chính là đứa ngu ngốc, vì cái mạng nhỏ, không nên đếm xỉa đến.

“Cứu mạng ạ...... cứu mạng ạ...... Tổng thống đại nhân, ngài anh tuấn tiêu Sái, tuấn mỹ bất phàm, tính cách ôn hòa, hào phóng, nhất định sẽ tha thứ cho thiếu nữ ngu ngốc như tôi vô tình mạo phạm”......

“Tổng thống đại nhân, tôi sai rồi, tôi sai rồi...... cứu mạng a...... chỉ cần anb cứu tôi, anh kêu tôi làm gì tôi đều nguyện ý, tôi đều nguyện ý...... cứu mạng a”......

“Phải không?”

Cận Tư Hàn phát ra thanh âm lành lạnh giờ khắc này vang bên tai, tương đối nhẹ nhàng.

Cô sắp cảm động đích khóc, cuồng điểm đầu. “Thật, tôi cái gì đều nguyện ý, chỉ cần anh cứu tôi, a”..... phía sau con cá sấu đuổi sát cô không buông, như gặp quỷ vậy, có chết cũng không chịu ta cho cô.

Mặc dù cô không biết cụ thể, nhưng cô cũng biết nhất định là hắn có nguyên nhân. cô trước kia chỉ nghe nói qua, nhà nuôi cá sấu, nó sẽ nghe lời chủ nhân, không nghĩ tới là thật.

Cận Tư Hàn liếc nhìn nữ nhân chật vật khóc không chịu nỗi, quả thật nên để cho cô nghỉ ngơi một chút.

Cô chết, coi như không tìm được tờ giấy kia.

Nhìn cô liều mạng chạy như điên, giọng điệu càng ung dung thong thả. “Kia - tờ - giấy, ở đâu!”

“Tôi nói, tôi nói, chỉ cần ngài để cho thú cưng của ngài về ngủ, tôi đều nói.” Giờ phút này, cô đã bất chấp mình đã quên tung tích tờ giấy kia, bây giờ tìm cách tránh xa con cá sấu kia là trọng yếu nhất.

“Tôi mới vừa rồi thật giống như nghe ai nói tôi " đồ ông già, đồ biến thái, bệnh thần kinh.” Mắt lạnh lơ đãng nhìn cô một cái, thế nhưng một cái lại để cho cô rợn cả tóc gáy.

Liếm liếm khuôn mặt tươi cười cũng sắp cứng lên, trong lòng đã khóc thành biển. “Ngài nghe lầm, ngài tuyệt đối là nghe lầm. Ngài như vậy trẻ tuổi đẹp trai, làm sao biến thành ông lão đây? Ai nói ngài, người nọ nhất định là mù mắt không cứu được.”

Hắn hoàn toàn đồng ý gật đầu. “Ừ, người nọ mắt quả thật mù.” Người phụ nữ này mù mờ không biết chữ, đã lô hỏa thuần thanh*(- đạt tới đỉnh cao), không phải là mù mắt.

Lời nói lành lạnh, cô biết hắn tuyệt đối tuyệt đối là cố ý. Cái tên biến thái chết tiệt, rỏ ràng la thù giai.

Nước mắt lã chả nhìn hắn. “Tổng thống đại nhân, ngài...... ngài có thể để cho thú cưng của ngài về ngủ? Bây giờ khi trời đã trễ thế này, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh.” Cô nhanh chóng mà không có giới hạn thờ phụng sự trơ trẻn của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.