Tình Không gọi một nhân viên công tác, đi thẳng vào vấn đề nói, “Chúng tôi cần thuê vệ sĩ.”
Nhân viên công tác nghi hoặc mà nhìn cô một cái, “Nơi này của chúng tôi không có phục vụ này.”
“Vậy chúng tôi gửi tiền lại ở nơi này của các người, trong vòng 3 ngày sẽ sai người tới lấy.”
Nhân viên kia còn chưa nói chuyện, một người nhân viên khác đã ssi tới, “Hai vị tiểu thư, giám đốc chúng tôi muốn mời các người đi một chuyến.”
Ánh mắt người nọ nhìn các cô tuyệt đối không phải thân thiện.
Hai cô gái nhỏ ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau một cái, Tình Không nói, “Có cái gì có thể trực tiếp nói ở chỗ này, đồ trong tay chúng tôi quá nặng, không phải quá tiện.”
“Chuyện này không phải theo các người.”
Tình Không âm thầm vuốt di động trong túi, gửi tin nhắn đi.
Các cô nâng tiền, đi theo tên nhân viên kia thẳng quẹo đến một tầng hầm ngầm.
Ánh sáng tầng hầm ngầm rất mờ tối, người đàn ông thân hình cao lớn ở phía trước cửa kính đưa lưng về phía các cô.
“Ông chủ, đã đưa người tới.”
Người đàn ông nghe vậy, yên lặng mà xoay người, đó là một khuôn mặt kinh diễm không phân biệt được nam nữ, trên lỗ tai bên trái có một cái khuyên tai tỏa sáng lấp lánh, còn là người Tình Không quen thuộc!
“Ta kháo, lão đại, sao anh lại ở chỗ này?”
Vạn Lợi Đạt nghiêng mắt đào hoa liếc cô một cái, “Lời này hẳn là tôi hỏi cô, con nhóc chết tiệt cô bày một đống sổ nợ rối mù không thu, không biết xấu hổ chạy tới nơi này bài bạc?!”
Anh vừa mới ở trong camera theo dõi nhìn thấy Lộ Tình Không, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, không nghĩ tới thật là con nhóc chết tiệt này.
Tình Không thở ra một hơi, tiện tay đặt tiền đến trên mặt đất, túm Diệp Nam Sanh qua ngồi xuống ở bàn trà phía trước.
Thuần thục lấy ấm trà tách trà qua, rót trà cho mình và Diệp Nam Sanh, ừng ực uống xong mới trả lời vấn đề của Vạn Lợi Đạt.