“Bắc Thần Quốc bình đẳng, dân chủ, có ngôn luận tự do không sai, nhưng tiền đề là cần phải là sự thật!”
Tình Không nói leng keng hữu lực, nói năng có khí phách, những người này đã lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm, ở trước mặt cô gái nhỏ mười tám tuổi này, có chút không dám ngẩng đầu.
Có một người giơ tay lên, yếu ớt hỏi một câu, “Lộ tiểu thư có thể nói cho chúng tôi biết, cô và phó tổng thống đại nhân rốt cuộc là quan hệ gì không?”
Vấn đề này đã không biết có bao nhiêu người hỏi qua Tình Không, đây là lần đầu tiên có nhiều người nghe như thế.
“Đây vốn là việc riêng giữa chúng tôi, không cần khai báo trước bất kỳ ai, các người cho rằng anh ấy và Minh Tiểu Thư là vị hôn phu thê, cũng chỉ là các người nghĩ thôi, ít nhất tạm thời còn chưa phải là sự thật, chờ đến khi trở thành sự thật, các người lại đến chứng thực tội danh tiểu tam của tôi đi.”
Đáp án này của Tình Không, ngay cả Lý Mục Thành ở bên cạnh cô cũng phải vỗ tay tỏ ý vui mừng, cái gọi là hôn sự của Sở Ngự Bắc và Minh Mị vẫn luôn chẳng qua là truyền tụng ở trên phố, Sở Ngự Bắc thân là đương sự, chưa bao giờ từng đáp lại qua.
Thậm chí ở trường hợp công khai, hai người đến cơ hội xuất hiện đã ít lại càng ít.
Lý Mục Thành yên lặng mà đi ra phía trước, đều lấy đi bút ghi âm, máy ảnh, máy quay ở trong tay mỗi người, đều nhất nhất xóa đi.
Tuy rằng một đám phóng viên có không cam lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời nửa câu, duy chỉ có nữ phóng viên kia không chết tâm.
“Vậy cô và Lý Thiếu thì sao? Lại là quan hệ gì?”
Tình Không nhàn nhạt mà quét nhìn phóng viên kia một cái, là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trong mắt cô ta có không cam lòng, cũng có đố kỵ.
“Đại khái cũng không có quan hệ với cô đi?” Tình Không hỏi lại xong, liền không để ý cô ta nữa.