Tống Tiên Hành

Chương 18: 18: Sơ Thí Tiên Môn





Đám người Tống Phong đứng trên ngọc thuyền, cả đám đều hết sức tò mò.
Bởi vì đây là lần đầu tiên ở trên cao như vậy, ban đầu Tống Phong còn có chút cảm giác chóng mặt hoa mắt, nhưng dù sao hắn của là Tiên Thiên Cảnh Giới võ giả, chỉ chốc lát liền đem cảm giác này cưỡng ép đè xuống.
Bên ngoài vòng sáng nhu hòa kia, tất cả gió mây lần lượt lao vun vút mà qua.

Tống Phong đưa ánh mắt thử nhìn xuống dưới, lập tức thấy núi non bên dưới giờ phút này cũng chỉ là những gò đất nhỏ.

Mà thôn trang cùng nhà cửa cũng chỉ là những chấm đen lần lượt trôi qua.
Cảnh tượng này cũng bị nhóm thiếu niên Tam Tinh Thành nhìn say sưa ngon lành.
Mà đám người Đạo Huyền Môn thì ngoại trừ Nam Cung Vân đang đứng ở mũi thuyền thì tất cả đều ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần.
‘Có lẽ với đám tiên sư này thì việc này đã quá quen mắt.’ Tống Phong thầm nghĩ.
Tống Phong có chút thất thần nhìn ngắm thiên không, một cỗ hào khí bất tri bất giác sinh ra, đối với tiên môn hai chữ cũng tự nhiên sinh ra một ý chí khát khao hướng tới.
Ngọc thuyền tốc độ rất nhanh.

Chừng nửa ngày sau, Tống Phong có thể cảm giác được tốc độ ngọc thuyền cũng dần chậm lại, sau đó từ từ hạ xuống.
Một tòa sơn phong theo sự tiếp cận của ngọc thuyền mà dần hiện rõ trước mắt mọi người.
Sơn phong này hình thế cực lớn cao vút đâm thẳng vào mây xanh, mây mù lượn lờ chung quanh.

Từ dưới chân núi có một con đường uốn lượn như một con bạch xà uốn éo theo sườn núi, cách đó không xa là một dòng suối xanh biếc như ngọc ầm ầm chảy xuôi.
Non xanh nước biếc.

Nhân gian tiên cảnh bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi.
“Tốt, các ngươi đi theo con đường đá này, chỉ cần leo lên đến Nhập Môn Điện là có thể coi như thông qua sơ thí, cho dù không có linh căn cũng có thể ở lại Đạo Huyền Môn làm một gã tạp dịch, sống chết vô ưu.

Nếu như ngay cả con đường này cũng leo không lên, vậy thì dù có linh căn cũng từ nơi đâu trở về nơi đó.”
“Ba ngày sau ta sẽ quay lại nơi này, ai chưa leo không lên tới Nhập Môn Điện thì xem như bị loại, ta sẽ đưa các ngươi quay về Tam Tinh Thành.”
Nam Cung Vân nhìn đám người Tống Phong, nói xong liền bước lên ngọc thuyền, cùng những người kia bay đi về một phương khác.

Đám người Tống Phong nhìn nhau.
Tống Phong nhìn con đường đá, thở sâu, cũng không có nói với ai câu nào liền bước tới.
Hành động này dường như đề tỉnh những người khác, tất cả đều lục tục bắt đầu đi lên.
Khác với những người khác, Tống Phong dù bước lên đầu tiên nhưng bước chân tương đối chậm rãi.

Tống Phong cũng không nghĩ rằng con đường này dễ đi như vậy.

Nếu nó đã được xem là Sơ thí, thì dĩ nhiên sẽ có gì đó khác thường.
Vả lại, như Nam Cung Vân đã nói, chỉ cần lên tới Nhập Môn Điện nằm ở phía trên là tính thành công.
Không phải là tranh đua với nhau, vội vàng có ý nghĩa gì sao? — QUẢNG CÁO —
Cũng may, con đường này uốn lượn quanh sườn núi, mặc dù dốc nhưng cũng không phải là quá dựng đứng, mấy người dần dần đã tách ra khoảng cách xa nhau.
Điền Thiết Lâm thuộc nhóm đầu tiên phía trên.
Thực lực Điền Thiết Lâm Tống Phong cũng biết, chính là Tiên Thiên Cảnh Giới cao thủ hàng thật giá thật.

Mặc dù còn chưa có dịp chứng kiến Điền Thiết Lâm chiến đấu, nhưng Tống Phong tin tưởng con trai Điền Quân thì phương diện võ học cùng tố chất chắc hẳn không kém.
Mà một người khác Tống Phong cũng để ý tới đó chính là Trần Tú.
Nàng này bước chân thả chậm, hình như cố ý đi rớt lại phía sau.
Trần Tú lúc này chỉ cách Tống Phong có mấy bậc thềm.
“Tống ca, nơi này cảnh sắc thật đẹp.” Trần Tú thanh âm dễ nghe truyền đến.
Nàng vóc người đầy đặn mũm mĩm, lúc này mỉm cười có chút mê mẩn quan sát cảnh vật chung quanh.
Tống Phong nghe vậy xoa xoa trán, cười khổ nói:
“Trần muội, ngươi đến đây trắc thí gia nhập tiên môn hay là đi ngắm cảnh đây?”
“Tống ca, ta bên trên có người, không đi lên cũng được.” Trần Tú mỉm cười, thần bí nói.
Tống Phong nghe vậy ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục đi lên.
Trần Tú đang đắc ý chờ Tống Phong hỏi lại, nhưng chờ nửa ngày vẫn không nghe, liền dò hỏi:
“Tống ca, ngươi không có gì thắc mắc sao?”

“Cô nãi nãi, ngươi bên trên có người nhưng ta không có.

Ngươi ngắm cảnh của ngươi, ta đi đường của ta, cần phải thắc mắc sao?” Tống Phong cười khổ.
Trần Tú nghe vậy ngẩn ngơ.
Vốn dĩ nàng muốn trêu chọc Tống Phong một chút, để hắn biết nàng có chỗ dựa.

Dựa theo ý nghĩ của nàng, Tống Phong hẳn là sẽ nói vài câu tốt đẹp, sau đó nàng thuận nước đẩy thuyền, giúp đỡ Tống Phong một chút.

Đôi bên ngươi tình ta nguyện, chẳng phải là đẹp quá thay?
Ai ngờ Tống Phong nước lửa không ăn, khiến cho Trần Tú nhất thời không biết nói gì.
Tống Phong đi một lúc, thấy Trần Tú hình như có vẻ giận dỗi đứng ở nơi đó, bèn nói:
“Ngươi mặc dù có người, nhưng cũng nên thể hiện chút sức lực.

Đừng để cho tiền bối trong nhà khó xử.

Mặt khác, nơi này càng đi lên thì bước chân càng nặng, tốt nhất là chúng ta tiết kiệm sức một chút.”
Tống Phong nói xong, quay người chậm rãi đi lên.

— QUẢNG CÁO —
Mặc dù bước chân của Tống Phong vẫn duy trì như ban đầu, nhưng hắn cảm giác rõ ràng cơ thể mình dường như nặng hơn một chút, mỗi bước chân bước ra cũng không còn loại cảm giác nhẹ nhõm như lúc ban đầu.
Trần Tú nghe Tống Phong nói xong thì thở dài.

Nàng biết Tống Phong nói là đúng, cho nên cũng chậm chạp đi lên.
Mấy canh giờ sau, từ xa nhìn lại, Tống Phong giờ phút này đã đi lên được nửa đường.


Lúc này thân ảnh của hắn như một chấm đen nhỏ trên con đường đá.
Đến gần nhìn lại, liền thấy Tống Phong cả người đã có mồ hôi tuôn ra, bước chân cũng đã bắt đầu thả chậm lại.
Trước mặt hắn không xa, cũng có mấy người đang chậm chạp tiến lên.

Điền Thiết Lâm thình lình cũng ở đây.
Tống Phong giờ phút này cảm thấy hai chân nặng nề, hơi thở có chút thô trọng, ngực phập phồng.
Lúc nãy đứng trên ngọc thuyền có màn sáng bao bọc che chở thì không sao, hiện giờ tự mình cảm nhận Tống Phong mới thấy càng lên cao, mỗi một hơi hít thở đều có cảm giác khó khăn.

Nếu như đứng ở mặt đất chỉ cần hít một hơi, thì ở nơi này phải thở hai ba hơi liên tục mới đầy đủ không khí, duy trì bình tĩnh.
Trần Tú đi phía sau Tống Phong chừng mấy chục bước chân, lúc này cũng đã đầy đầu mồ hôi.
Nhóm tám người, cứ như vậy từng bước từng bước tiến tới.
Từ xa nhìn xuống, thân ảnh của tám người tựa như tám cái chấm đen nhỏ chậm chạp bò lên.
Một đêm qua đi, vài người ngồi tại chỗ thở dốc, cũng có người trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tống Phong thì cứ cách một đoạn, lại ngồi xuống nghỉ một chút, tích tụ khí lực lại tiếp tục đi lên.
Tám người vì để tiết kiệm sức lực, hơn nữa do hít thở khó khăn, cho nên không ai nói với ai câu nào.
Cũng may, những người ở đây đều là võ giả, đối với cảm giác đói bụng khát nước còn có thể chịu đựng được.

Lại nói, cho dù có thức ăn, có lẽ cũng không ai dám ăn.

Bởi vì bọn họ dù là võ giả, cũng chỉ là phàm nhân tục thể, nếu ăn uống tất nhiên cần đi vệ sinh.

Khi đó thì con đường này có thể đi lên nữa không thì ai cũng biết rõ.
Sang ngày thứ hai, Tống Phong lúc này mỗi một bước chân đã vô cùng gian nan.

Trong cơ thể nội lực bởi vì liên tục di chuyển, lại thêm ám tật chưa lành, Tống Phong cũng không dám tùy tiện điều động, hoàn toàn bằng ý chí mà leo lên.
Hắn cắn răng, toàn tâm toàn ý di chuyển bước chân, một mực dùng ý chí để tiến về phía trước.

Non xanh nước biếc, hoa thơm nước chảy, giờ phút này dù là tiên cảnh nhưng đã chẳng ai có tâm trạng nhìn ngắm.
Giữa trưa ngày thứ ba.
Tống Phong hai mắt có chút mơ hồ, dưới chân sớm đã phồng rộp, đau đớn tận xương tủy.


Trước mắt Tống Phong lúc này đã có thể thấy một bậc thềm đá cuối cùng.

— QUẢNG CÁO —
Mà Điền Thiết Lâm cùng một người khác thì giờ phút này cũng đã ở sát phía sau.
Tống Phong hít một hơi, rất muốn ngồi phịch xuống, cảm giác toàn thân rung động kẽo kẹt.
Nhưng hắn biết, chỉ cần ngồi xuống, lập tức sẽ không còn đứng lên được nữa.
Điền Thiết Lâm cùng người thanh niên kia thấy Tống Phong dừng lại thì cũng không ai quan tâm tới.

Đã đến nơi này, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của riêng mình mà đi lên.
Đây là một bước thiên đường, một bước địa ngục.

Bước lên, từ nay tương lai sáng láng, tràn đầy hi vọng.

Dừng lại, từ nay thành thành thật thật làm một cái phàm nhân, chui rúc trong xó xỉnh nào đó qua hết đời, trăm năm sau lại thành một đống cát vàng.
“Hô~”
Điền Thiết Lâm vượt qua Tống Phong, dùng cả người bám víu bò lên, rốt cuộc trở thành người đầu tiên bước lên thềm đá.
Mà người thanh niên theo sau cũng bò lên thành công.
Tống Phong thân hình run rẩy.

Hắn biết, nếu là còn có thể sử dụng nội lực bình thường, không có ám tật chực chờ, Tống Phong hẳn có thể đã leo lên thềm đá này.

Nhưng tình huống bản thân bây giờ khiến Tống Phong chỉ có một con đường duy nhất.
“Liều mạng!” Tống Phong cắn răng.
Chỉ thấy đột nhiên sắc mặt Tống Phong ửng hồng, hai chân căng phồng, đầu gối hắn đột nhiên cong lại, Tùy Phong Toái Ảnh Bộ theo sát na thi triển mà ra.
Nếu là bình thường, một lần tụ toàn lực như thế này Tống Phong có thể nhảy xa gần chục trượng, nhưng giờ phút này, cả người hắn chỉ lao lên được chừng nửa trường, còn cách thềm đá chỉ nửa bước chân.
Tống Phong hai mắt đỏ ngầu, chồm người đem nội lực toàn thân vận chưởng lực bám vào phía trên thềm đá, trong tích tắc kéo toàn thân vượt lên trên bậc thềm.
“Ọe~” Tống Phong cổ họng ngòn ngọt, phun hai ngụm máu, sắc mặt trắng không còn chút máu.
Thế nhưng trong mắt của hắn lúc này không có chút đau đớn mà lại ánh lên vẻ vui mừng.
Hắn thành công!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.