Tống Tiên Hành

Chương 67: 67: Nơi Ở Mới





Tống Phong được tấn thăng thành ngoại môn, địa vị thoáng cái tăng lên một bậc.

Chẳng những đãi ngộ hằng tháng tăng lên gấp mấy lần so với đệ tử Tạp dịch mà đệ tử ngoại môn còn có thể chọn lựa một khu vực trống để thành lập động phủ, hoặc là chọn lựa đình viện nào đó còn trống để ở lại.
Giống như Điền Thiết Lâm chọn cho mình một khu tiểu viện biệt lập vậy.
Tống Phong giờ phút này bạch y tung bay, chân đạp một thanh phi kiếm lấy được từ túi trữ vật của hán tử mặt rỗ Huyết Sát Tông khi trước.
Thanh phi kiếm này toàn thân toát ra quang mang xanh biếc, nhìn qua đặc hiệu đầy đủ bất phàm.

Tuy nhiên, chỉ có Tống Phong mới biết ngoài vẻ ngoài ra thì thanh phi kiếm này chỉ là hạ phẩm pháp khí, đem đi đối địch hoàn toàn không đủ dùng.

Chắc cũng vì vậy mà trước đây hán tử kia không có đem nó ra đối phó Tống Phong.
Bất quá, loại pháp khí này dùng để ngự không phi hành thì cực kỳ thích hợp.
Tống Phong lần đầu tiên ngự kiếm phi hành thì còn có chút không quen, nhưng sau một hồi tập luyện, thân hình liền dần dần quen thuộc, tốc độ chậm rãi bay đi.
Bên trong Đạo Huyền Môn có quy định, đệ tử trong môn phái chỉ được phi hành ở khu vực nào mà đệ tử đó được phép ở lại.

Ví dụ đệ tử tạp dịch thì chỉ được phi hành ở khu vực Tạp dịch phong trở ra, đệ tử ngoại môn thì có thể phi hành ở khu vực ngoại môn trở ra…
Tống Phong một đường bay đi, tốc độ không tính quá nhanh nhưng lại cực kỳ hưởng thụ.

Nhớ đến ngày ấy được Nam Cung Vân mang theo sau lưng, Tống Phong cũng đã từng mơ ước có ngày bản thân cũng được tự do bay lượn, vô cùng thích ý.
Tống Phong bay nửa ngày, liền chậm rãi hạ xuống phía trước tòa tháp của Bảo Khố Phòng.
Lần trước đến đây là chọn lựa pháp khí.

Mà lần này Tống Phong đến đây, chính là chọn lựa động phủ.

Mỗi một ngoại môn đệ tử đều sẽ có quyền lợi này.

Tống Phong vừa chân đi vào bên trong, liền thấy có một vị thanh niên gầy gò mặc trang phục chấp sự đang ngồi ghi ghi chép chép gì đó, bộ dáng rất chăm chú.
Tống Phong cũng không làm phiền hắn, mà yên lặng đứng một bên.

— QUẢNG CÁO —
Chờ cho y chép xong, lãnh đạm ngẩng đầu lên thì Tống Phong mới mỉm cười chắp tay:
“Đệ tử Tống Phong ra mắt chấp sự sư huynh.

Ta vừa mới tấn thăng đệ tử ngoại môn, muốn đến nơi này tiến hành lựa chọn động phủ, mong sư huynh giúp đỡ một hai!”
Thanh niên chấp sự nhíu mài, bộ dáng Tống Phong để hắn có chút quen mắt, bèn hỏi:
“Tống sư đệ, ngươi phải chăng vừa tham gia thi đấu với Huyết Sát Tông trở về?”
Tống Phong nghe vậy sờ sờ mũi, cười nói:
“Đúng là ta.

Không biết sư huynh có gì chỉ giáo?”
“Ha ha, chỉ giáo cái gì, ta họ Liễu, gọi ta Liễu sư huynh là được.

Đã sớm nhìn đám Huyết Sát Tông không vừa mắt.

Tống sư đệ làm rất tốt.


Ta nghe nói ngay cả con gái của tông chủ Huyết Sát Tông cũng bị sư đệ một thương đánh nổ đầu chó, quả nhiên đại khoái nhân tâm.”
Liễu chấp sự cười ha hả, bộ dáng vô cùng nhiệt tình.

Lôi kéo Tống Phong tới một bên rồi quán thông linh lực vào một bức địa đồ rất lớn trên tường.

Địa đồ lập tức sáng lên, từng chấm nhỏ li ti cũng hiện ra như những ánh sao trong bầu trời đêm.
“Tới, tới.

Sư đệ tùy ý chọn, những điểm màu xám thì bỏ đi, linh khí khá cằn cỗi, điểm màu xanh lá thì coi như tạm được, điểm màu xanh dương thì nồng đậm hơn một chút, điểm màu vàng thì linh khí nồng đậm nhất.

Sư đệ cứ chọn đi, không cần gấp gáp.”
Liễu chấp sự mỉm cười giới thiệu.
Tống Phong gật đầu, ánh mắt nhìn vào tấm địa đồ.
Đúng như lời của Liễu chấp sự, những điểm màu xám có rất nhiều, hiển nhiên là vì linh khí cằn cỗi không ai lựa chọn, mà linh khí càng nồng đậm hơn một chút liền càng ít một chút.
“Liễu sư huynh, những vòng màu đen bao quanh những điểm sáng này có ý nghĩa gì?” Tống Phong nhíu mài, hỏi.
“Vòng màu đen tức là đã có người trú ngụ.” Liễu sư huynh giải thích.
— QUẢNG CÁO —
“Thì ra là vậy.” Tống Phong gật đầu.
“Xem ra những điểm nơi linh khí có màu vàng đều đã có người trú ngụ cả rồi.” Tống Phong nhìn một hồi, liền thất vọng lắc đầu, đang muốn chuyển sang chú ý đến những điểm sáng màu xanh dương.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở góc xa xa của địa đồ.
Ở nơi đó có ba điểm màu vàng cùng mấy điểm màu xanh dương bao quanh một khu vực nhỏ.


Mà toàn bộ những điểm màu vàng và xanh dương nơi này đều bị một vòng màu đỏ bao quanh.
“Sư huynh, làm sao nơi này lại có vòng màu đỏ? Chẳng lẽ có huyền cơ hay điều kiện gì mới được chọn hay sao?” Tống Phong dò hỏi.
Liễu sư huynh theo ngón tay Tống Phong nhìn lại, liền lắc đầu cười khổ:
“Sư đệ, ngươi mới tiến vào ngoại môn nên có chỗ không biết.

Nơi này là nơi đặt động phủ của một vị trưởng lão mới tiến giai Ngoại môn trưởng lão gần đây.

Mà theo lệnh của ngài ấy, khu vực chung quanh không cho phép đệ tử ngoại môn đặt động phủ để giữ gìn sự yên tĩnh.

Vì vậy mà mới sinh ra cái vòng tròn đỏ này.

Sư đệ nên chọn nơi khác đi.”
Đúng lúc này, một thanh âm hơi quen thuộc truyền tới làm cho cả Liễu sư huynh lẫn Tống Phong đều ngoái đầu lại nhìn.
“Không sao, cứ để Tống sư điệt chọn lựa nơi đó đi.”
Người vừa đi đến vừa nói chuyện là Tiền trưởng lão.
Ánh mắt Tiền trưởng lão lúc này nhìn Tống Phong có chút thưởng thức cùng thâm ý sâu sắc.
“Bái kiến Tiền trưởng lão.” Cả Liễu sư huynh và Tống Phong đồng thanh thi lễ bái kiến.
“Ừ, ngươi đi làm chuyện của mình đi.

Tống sư điệt để ta tiếp đón là được.” Tiền trưởng lão gật đầu, đem Liễu sư huynh đuổi đi.
Tống Phong thấy vậy có chút được ưu ái mà kính sợ.
“Tống sư điệt cứ tùy ý chọn một trong ba điểm màu vàng kia.

Những nơi này đều đã có sẵn tiểu viện.

Ngươi cứ tùy ý tuyển lựa, lão phu sẽ cấp cho ngươi lệnh bài kích hoạt cấm chế nơi đó.


Cứ mỗi mười năm ngươi đến nơi này gia hạn lệnh bài là được.”
Tiền trưởng lão nhẹ giọng giải thích.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong nghĩ nghĩ, cũng không có thắc mắc nhiều.

Dù sao, nếu Tiền trưởng lão đã mở miệng thì hắn cũng không có lý do gì không dám đến chỗ kia ở.

Mà bây giờ nếu từ chối, Tống Phong chắc chắn chỉ còn cách tuyển lựa những nơi có nồng độ linh khí ở mức xanh dương mà thôi.

Đối với tu hành của hắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ.

Tống Phong tùy ý chọn một trong ba điểm màu vàng, sau đó nhận lấy lệnh bài từ tay Tiền trưởng lão rồi cung kính rời đi.
Tiền trưởng lão chờ cho Tống Phong đi xa, mới vuốt râu nhìn theo, ánh mắt như có thâm ý gì đó mà không ai được biết.
Tống Phong tất nhiên không nhìn thấy được ánh mắt soi mói kỳ lạ của Tiền trưởng lão, một đường dựa theo cảm ứng và chỉ dẫn của địa đồ trước đó mà đạp phi kiếm bay đi.
Mấy canh giờ sau, Tống Phong dần dần điều khiển phi kiếm chậm lại.
Cuối cùng hắn chậm rãi hạ thân xuống một tiểu viện.
Theo lệnh bài động phủ, thì nơi này chính là nơi mà Tống Phong đã chọn lựa, cũng chính là nơi có nồng độ linh khí màu vàng.
Tống Phong đi vào bên trong, dựa theo những gì Tiền trưởng lão chỉ dẫn, dùng lệnh bài đánh vào một đạo pháp quyết đặc biệt.
Lập tức, toàn bộ tiểu viện ‘Ong’ một tiếng, một màn sáng chậm rãi hình thành, bao phủ toàn bộ tiểu viện.
Tống Phong cũng cảm nhận được, linh khí bỗng dưng cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, đặc biệt là từ dưới lòng đất, một cỗ linh khí nồng đậm theo đó tràn tới.
Ánh mắt Tống Phong ngay lập tức mừng rỡ!
Nhưng còn chưa kịp mừng rỡ bao lâu, đột nhiên nghe một giọng nói xa lạ từ phía bên ngoài tiểu viện truyền vào:
“Tống Phong có ở bên trong hay không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.