Tống Tiên Hành

Chương 83: 83: Kinh Biến





“Kỳ công tử, ngươi nói như vậy cũng không hẳn không có đạo lý.

Tuy nhiên chẳng phải ban đầu trước khi vào đây ngươi đã hứa sẽ giúp chúng ta mở ra động phủ này hay sao?” Một người thấy Kỳ Vô Cực có ý thoái lui, liền trầm ngâm chất vấn.
“Đúng vậy, Kỳ công tử, chỉ cần ngươi chịu ra tay, chúng ta nhất định hiệp trợ hết mình.

Chắc chắn sẽ không để cho ngươi có chuyện gì.”
“Phải rồi, Kỳ công tử, tu sĩ chúng ta phải giữ cho mình bản tâm tiến tới không lùi.

Vả lại chúng ta đã đi vào tận đây, bỏ qua một lần là coi như mất mãi mãi, ngươi cân nhắc lại a.”
“Kỳ công tử, cố lên!”
Đám người nhao nhao khuyên giải, lo sợ Kỳ Vô Cực nửa đường gãy gánh, bọn hắn sẽ theo đó mà bỏ lỡ cơ duyên trước mắt.
Kỳ Vô Cực thấy vậy, làm ra vẻ khó xử, chắp tay:
“Chư vị, bản thân Kỳ mỗ cho dù bị thương không sao, nhưng đối với bí thuật này tại hạ thực sự không quá nắm chắc.

Chưa biết chừng sẽ có tác dụng phụ nào đó ảnh hưởng đến mọi người.

Chi bằng chúng ta bỏ qua nơi này, ai đi đường nấy, chưa biết chừng sẽ gặp cơ duyên khác thì sao?”
“Sư huynh, hay là như vầy, tất cả chúng ta ở đây hợp lực thử một lần xem sao.


Nếu như cảm thấy có gì không ổn, chúng ta sẽ nhanh chóng rút lui.” Âu Dương Tư Duệ ngẫm nghĩ, nói.
“Sư muội… ài….thôi được.

Như vậy sư huynh sẽ cố một lần vậy.” Kỳ Vô Cực vẻ mặt khó xử, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
“Chư vị, thứ Kỳ mỗ nói trước.

Bảo vật này của Kỳ mỗ có chút kỳ diệu, cần ta thiết lập một pháp trận phụ trợ, lát nữa mong rằng mọi người tận tâm hợp tác mới có thể đạt thành hiệu quả cao nhất.” Kỳ Vô Cực cẩn thận dặn dò.
Những người khác thấy vậy, chút lòng nghi ngờ cuối cùng cũng theo đó tan biến, nhao nhao gật đầu đồng ý.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Kỳ Vô Cực thấy vậy mới gật đầu hài lòng.
Hắn bước tới cánh cửa đá, bắt đầu phất tay lấy ra đủ loại tài liệu, sau đó bắt đầu bận rộn bày trận.
Trong quá trình này, Âu Dương Tư Duệ cũng tham gia giúp đỡ, nhờ vậy tốc độ bày trận cũng tăng lên rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Những người khác cũng tranh thủ thời gian này nhắm mắt dưỡng thần.
Ước chừng thời gian một nén nhang, một pháp trận hình tròn rộng chừng một trượng cũng đã hiện ra.
Pháp trận này đối ứng tương tự như đồ án trên cánh cửa đá, cũng phân biệt có năm vòng tròn nhỏ xoay quanh trung tâm.

Bất quá, ở giữa pháp trận mà Kỳ Vô Cực bày ra lại là một hình tròn khác thay vì hình một đầu rồng như đồ án ở trên cánh cửa đá.
“Chư vị, hiện tại làm phiền mọi người đứng vào vòng tròn pháp trận, phân biệt theo Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, ai có linh căn thuộc ngũ hành nào thì đứng vào nơi đó.”
“Phải rồi, nơi này là Kim hệ.

Nơi đó là Mộc hệ…”
Kỳ Vô Cực phân chia vị trí cho mỗi người.

Chờ cho đến khi tất cả đều đứng vào vòng tròn pháp trận, hắn mới cùng với Âu Dương Tư Duệ đứng ở vòng tròn chính giữa pháp trận, cẩn thận dặn dò:
“Các vị, thứ này gọi là Phá Cấm Chuyên, tại hạ sẽ dùng pháp trận này kết nối tất cả chúng ta lại với nhau thành một thể.

Mọi người chỉ cần đem linh lực bản thân truyền vào pháp trận cùng lúc theo hiệu lệnh của ta, sau đó để ý chí của tại hạ điều khiển tất cả linh lực này thành một thể, dung nhập vào Phá Cấm Chuyên này.

Chuyện phía sau tại hạ sẽ tận lực hoàn thành.


Mọi người có ai có ý kiến gì không?”
Nói xong, Kỳ Vô Cực lật tay lấy ra một vật như một cục gạch nhỏ gọn nằm trong lòng bàn tay, phát ra ánh sáng năm màu óng ánh, nhìn qua có vẻ bất phàm.
“Hết thảy nghe theo Kỳ công tử.”
“Đúng vậy, ai giở trò đừng trách Diệp mỗ không nể tình.”

“Tốt, nếu đã như vậy, hiện tại mời mọi người tập trung.

Tại hạ sẽ chuẩn bị thi pháp.” Kỳ Vô Cực trầm trọng gật đầu.
Kỳ Vô Cực vung tay áo, đem Phá Cấm Chuyên ném lên lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, sau đó vung tay lấy ra năm cây cờ nhỏ đủ màu sắc ném về năm hướng.
Chỉ thấy năm lá cờ nhỏ bắn ra, cắm vào năm vị trí dựa theo ngũ hành.

— QUẢNG CÁO —
Lập tức, toàn bộ pháp trận sáng lên rực rỡ, sau đó trầm tĩnh lại, năm lá cờ nhỏ cũng dung nhập vào lòng đất biến mất vô tung vô ảnh.
Ngay lúc đám người cảm thấy kỳ lạ, muốn mở miệng hỏi gì đó thì dị biến nảy sinh.
Toàn bộ pháp trận vốn đã trầm tĩnh lại, đột nhiên theo tiếng tụng niệm chú ngữ của Kỳ Vô Cực, bên trong pháp trận bỗng nhiên dần dần truyền đến âm thanh trầm thấp, ngay sau đó là một đám vụ khí bắt đầu từ lòng đất nổi lên, tựa như hơi nước bốc lên sau đó cuộn trào thành một đám vụ khí đem tất cả mọi người bao trùm lại.
Từ trong đám vụ khí này truyền tới một cỗ lực hút nhè nhẹ tựa như đối với linh lực của mỗi người có một cỗ hấp lực kỳ dị.
“Mọi người, dung nhập linh lực.” Kỳ Vô Cực trầm trọng.
Nhóm người nghe lời này, cũng thu liễm tâm thần, bắt đầu riêng phần mình nương theo cỗ hấp lực từ trong đám vụ khí này mà quán thông linh lực bản thân.
Kỳ Vô Cực cùng Âu Dương Tư Duệ đứng chính giữa, giờ phút này cả hai đều có tinh mang trong đáy mắt.
Đám vụ khí trong pháp trận theo linh lực của mọi người truyền vào, chấn động quay cuồng càng ngày càng mạnh, phập phòng lên xuống như có thứ gì đó đang chậm rãi hình thành.
“Chư vị, gia tăng cường độ.” Kỳ Vô Cực cắn răng.
Đám người nghe vậy gật đầu, vội vàng gia tăng cường độ thả ra linh lực.
Chỉ thấy “xoát” một cái, lập tức mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, hai thành linh lực trong cơ thể lập tức không thấy.

Mà đám vụ khí dường như bị một đợt linh lực này kích thích, dần dần co lại, bất ngờ hình thành một ngũ sắc quang trụ khổng lồ.
Ngũ sắc quang trụ này theo tay của Kỳ Vô Cực điểm ra, liền chậm rãi dung nhập vào trong cửa đá, làm cho nó sáng rực lên, mơ hồ có tiếng ‘kẽo kẹt’ tựa như bị mở ra.
Kỳ Vô Cực thấy cảnh này, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, pháp quyết trong tay biến đổi, hướng về không gian trên đỉnh đầu điểm một chỉ.
Mà ở bên cạnh y, Âu Dương Tư Duệ cũng làm động tác tương tự.

— QUẢNG CÁO —
Lập tức, cuồn cuộn vụ khí ngay lúc này đột nhiên co lại, ngũ sắc quang trụ vừa mới hình thành lập tức “Ào ào” một tiếng phân thành hai đoàn chui vào trong cánh tay của hai người.
“Kỳ công tử, Âu Dương tiên tử, các ngươi làm gì…”
Đám người nhao nhao kinh hãi.
Giờ phút này, linh lực trong người bọn họ chẳng khác nào như ngựa mất cương, bị pháp trận này ào ào hút ra, liền hoảng sợ tột độ hét lớn.
“Các vị, trận pháp này có cổ quái, mau dừng lại, ta có cảm giác sắp bị nó hút khô…” Một số người pháp lực hơi thấp một chút, giờ phút này cả người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt xanh mét hoảng sợ la lên.
Nhưng không chờ cho những người này kịp phản ứng cái gì, Kỳ Vô Cực đột nhiên cười lạnh, bàn tay khẽ vẫy, lập tức bên trong pháp trận truyền đến hấp lực tăng thêm gấp mấy lần.
Lúc này, ngay cả nói chuyện đám người cũng không thể mở miệng.
“Ngươi…Các ngươi…”
Theo thời gian, ngũ sắc quang trụ càng ngày càng yếu dần, từng thân ảnh bên trong pháp trận theo đó ngã xuống, tất cả đều miệng sùi bọt mép, da dẻ trắng bệch, thoi thóp vài cái liền đồng loạt vong mạng.
Cũng ngay lúc này, cánh cửa đá vậy mà cũng mở ra một khe hẹp.
Nó đã bị mở ra!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.