Tống Y

Chương 365: Mồ hôi ra nhiều (1+2)



Đỗ Văn Hạo lúc này liền lên tiếng hỏi: “Việc chuẩn bị hội chẩn, trao đổi trau dồi về các chứng bệnh nan y, các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”

Liêu Quý Binh nghe vậy thì vội vàng chắp tay đáp: “Các đại phu từ khắp nơi thôn làng, huyện xã, phủ lệ cũng đã đến đây đông đủ cả rồi! Mọi người đều rất mong chờ đại nhân đó ạ! Và còn có các vị nữ y, bà đỡ, thường ngày gặp các ca nan y đều có những kinh nghiệm nhất định! Ai nấy cũng đều chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bây giờ chỉ chờ mỗi đại nhân mà thôi!”

“Vậy thì tốt! Ngày mai ta sẽ quay về Tĩnh Giang Phủ!” Đỗ Văn Hạo nói.

Liêu Quý Binh nghe vậy liền tiến tới cười nịnh nói: “Đại nhân y thuật như thần, đặc biệt còn có loại thuốc gì mà vừa uống cái đã làm cho người ta ngủ gục luôn xuống, rồi mổ bụng người ta, mọi người đều rất hiếu kỳ, không biết loại thuốc đó là thuốc gì! Quả là thần thông quảng đại vô cùng! Có rất nhiều đại phu đều chờ nghe đại nhân lên lớp cho bọn họ, tất cả bọn họ ai cũng muốn tận mắt chứng kiến thứ thuốc thần kỳ đo! Mấy ngày hôm nay, bọn họ đều đem đủ hết ngân lượng, tập trung ở trong thành xong đâu đấy cả rồi! Bây giờ chỉ chờ mỗi đại nhân thôi đó ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong, liền đưa mắt lên liếc Thẩm sư gia một cái, thì thấy nét mặt của ông ta đơ như khúc gỗ, không hề có một chút sắc thái tình cảm nào cả. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền cười khổ quay sang Liêu Quý Binh nói: “Bọn họ đường xa vất vả tới đây! Tất cả đều là muốn ta mở một lớp giảng dậy thật lớn, việc này cũng khá là mệt mỏi! Bổn quan bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, chính vì vậy mà không mở lớp giảng dạy nữa! Ta chỉ hội chẩn trao đổi về các bệnh nan y, khó chữa mà thôi! Từ ngoài kia lựa chọn tầm khoảng bốn mươi, à không! Hai mươi người thôi! Ừm…từ từ đã! Mười người thôi, chọn mười người có y thuật cao siêu, phẩm đức cao sang nhất vào đây, ta mới truyền thụ cho! Còn thuốc gây mê và thuốc diệt trùng thì cũng đã có bán ở các hiệu thuốc đại lý rồi, chỉ cần chọn mua là được!”

Đỗ Văn Hạo trong lúc lựa chọn số lượng học sinh để truyền thụ giảng dạy, thì để ý thấy gương mặt của Thẩm sư gia cứ đanh lại, trơ ra như khúc gỗ, không có chút biểu cảm nào, chờ cho đến khi Đỗ Văn Hạo thu hẹp phạm vi học sinh xuống còn mười người, thì Thẩm sư gia lúc này mới vuốt vuốt râu quay sang hắn mỉm cười đồng ý với con số này. Con số này theo như Thẩm sư gia nghĩ là vừa đủ, nó vừa đạt đến mục đích truyền thụ y thuật, lại không cho các quan lại trong triều đình nắm được thóp tấu trình Đỗ Văn Hạo làm phản.

Mặc dù phạm vi dạy học của Đỗ Văn Hạo thu hẹp lại với số lượng ít một cách thê thảm, làm cho thu nhập của hắn bỗng nhiên giảm hẳn đi, nhưng Đỗ Văn Hạo lại đạt được mục đích mà mình đặt ra, đó là bình an, chỉ có bình an thì mới có phúc, nếu như không bình an thì lấy đâu ra cơ hội kiếm tiền! Đời còn dài, tương lai còn rộng, sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền đâu, việc gì cứ phải gấp gáp từ bây giờ!

Việc Đỗ Văn Hạo đột nhiên thay đổi ý kiến của mình làm cho Trương Quý Binh không thể nào hiểu nổi, nhưng Đỗ Văn Hạo lại đưa ra lý do vô cùng xác đáng, hắn nói hắn quá mệt muốn nghỉ ngơi, cho Liêu Quý Binh mười cái gan hùm cũng không dám khuyên hắn điều gì. Chính vì vậy mà ông ta chỉ biết cười nịnh nói rằng Đỗ Văn Hạo đã vất vả vì dân chúng quá mà thôi.

Tạ đại phu lúc này đứng trong trời mưa lất phất, khi trước trên người ông ta gông cùm toàn thân, chân bị xiềng xích, rồi còn bị nhốt trong nhà ngục ẩm thấp tối tăm, bây giờ bỗng nhiên được tự do. Thì Tạ đại phu giờ đây cảm thấy mình như vừa được trở lại với xã hội văn minh, mừng không sao kể xiết.

Tạ đại phu vốn là người của Nhạc Bình Huyện, là người ở trong thành, hai vị thầy thuốc khi trước là Lý đại phu và Hàn đại phu đều là những đại phu ở ngoài thành, một người ở thôn đông và một người ở thôn tây, chính vì vậy mà đường về của bọn họ đều không giống nhau, do vậy khi được Đỗ Văn Hạo thả ra, cả ba sau khi chia tay nhau xong liền chắp tay bái biệt, mỗi người một hướng.

Vợ chồng nhà Vương lão thái gia lại là người kiện tụng ông, suýt nữa phải làm cho ông đi đầy năm năm, chính vì vậy mà Tạ đại phu không thèm đi cùng đường với bọn họ. Nhưng vì hai vợ chồng nhà ông lão họ Vương là người trong thành, nên vẫn phải đi cùng một đoạn đường với nhau, nhưng Tạ đại phu vẫn cố ý đi chậm lại, có lúc còn dừng lại ở ven đường ngồi nghỉ, không muốn trông thấy mặt của hai người đó nữa.

Vương lão thái gia cũng có kiệu đưa, kiệu đón nhưng Vương lão thái gia vẫn không chịu lên trên kiệu ngồi, ông đưa mắt lên nhìn thân hình xác xơ của Tạ đại phu, trong lòng cảm thấy ăn năn, hối lỗi vô cùng. Nói cho cùng thì đúng là gia đình ông đã quỳ xuống cầu xin Tạ đại phu chữa trị cho con gái của ông và gia đình ông cũng đã hứa hẹn với Tạ đại phu rằng, cho dù hậu quả thế nào đi chăng nữa cũng không truy cứu! Vậy mà cuối cùng, gia đình ông lại nuốt lời! Nói đi nói lại cũng tại gia đình ông giấu diếm bệnh tình con gái mình, lại còn tự ý kê thuốc làm cho bệnh tình của con gái ngày càng nặng thêm, theo tình theo lý mà nói thì gia đình ông chẳng có lý do gì để trách cứ Tạ đại phu cả! Chính vì vậy mà Vương đại lão gia định tiến tới cúi người thi lễ tạ tội với Tạ đại phu. Nhưng ông vừa mới bước được có hai bước, thì đã bị Vương lão thái bà kéo giật lại, lôi ông lên kiệu mà đi.

Tạ đại phu dõi mắt hướng theo chiếc kiệu dần dần khuất bóng, rồi thở dài lên một tiếng não nề. Tạ đại phu không hề có ý muốn tìm ai để bồi thường thiệt hai cả, hơn nữa trong thời cổ đại, cũng không có cái chế độ bồi thường tổn thất tinh thần như trong vụ án này! Tạ đại phu trong lòng cũng chẳng có cái ý nghĩ phải nhận bồi thường tổn thất gì cả! Tự nhiên mắc phải cái chuyện không đâu này, ông chỉ biết trách mình đen đủi, bây giờ được Đỗ Văn Hạo giải oan cho ông, ông đã thấy mình may mắn lắm rồi, không hề có thêm một ý nghĩ đền bù xa xỉ nào nữa cả.

Vì không ai biết được Tạ đại phu bỗng nhiên được trả lại tự do, vì vậy mà người thân cũng như bạn bè của ông không ai đến đón ông cả. Tạ đại phu chầm chậm nhấc từng bước chân hướng về phía thành mà đi.

Bầu trời lúc này cũng đã nhá nhem tối, trời lại có mưa, đường về nhà phía trong thành của ông lại khá xa, nếu cứ theo như tốc độ này, thì có lẽ đến nửa đêm ông mới về đến nhà của mình mất. Bây giờ trời càng lúc càng mưa to, ông về đến nhà thì có lẽ cũng sẽ ướt như chuột lột.

Nhưng Tạ đại phu lúc này tâm trạng vô cùng thoải mái và hạnh phúc, ông không hề quan tâm đến mưa to hay mưa nhỏ, đường xa hay đường gần nữa, bây giờ ông chỉ thấy rằng mình là người vô cùng may mắn khi gặp được một Đề Hình đại lão gia lại rất tinh thông về y thuật! Nếu vị Đề Hình đại lão gia này là người không hiểu biết gì về y thuật, thì e rằng năm năm đi đầy khổ sai như vậy, ông không biết mình có sống được mà quay về không nữa.

Tạ đại phu đang trong lúc cảm khái hạnh phúc, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi ở phía sau lưng mình: “Tạ đại phu! Xin chờ một chút!”

Tạ đại phu nghe thấy có người gọi mình như vậy, bèn dừng chân đứng lại, quay người đưa mắt nhìn về phía tiếng người gọi, thì thấy một tên hộ vệ dắt theo một con ngựa đi tới, trên yên ngựa lúc này có treo thêm một chiếc áo tơi dùng để che mưa.

Tên hộ vệ lúc này đã bước đến trước mặt của Tạ đại phu ôm quyền nói: “Tạ đại phu! Đại lão gia của bọn tại hạ nói rằng, do Quan Huyện phán án sai lầm, làm liên lụy đến đại phu, thành thật xin lỗi đại phu vô cùng! Con ngựa này coi như là món quà bồi thường của Quan Huyện cho đại phu! Mong đại phu nhận lấy! Bây giờ trời cũng đã tối rồi, đại phu lên đường cẩn thận!”

Tạ đại phu thấy tên hộ vệ nói vậy, liền vội vã đưa tay lên xua liên tục nói: “Không không! Sao lại có thể như thế được! Đề Hình đại lão gia có thể giải oan cho lão phu, lão phu đã vô cùng cảm động rồi! Sao lão phu lại dám nhận quà tạ lỗi của đại lão gia được cơ chứ!”

Tên hộ vê kia thật sự cũng không hiểu tại sao Đỗ Văn Hạo lại ra cái mệnh lệnh quỷ quái này cho hắn, không biết tại sao Đề Hình đại lão gia chức cao vọng trọng như vậy, mà lại đi xin lỗi một tên đại phu quèn, lại còn tặng ông ta một con ngựa nữa, từ trước đến giờ người làm quan lúc nào cũng thét ra lửa, làm gì có chuyện hạ mình như thế này bao giờ đâu cơ chứ.

Tên hộ vệ cũng không biết nên giải thích thế nào cho Tạ đại phu hiểu, hắn cũng chỉ biết cau mày nói: “Đề Hình đại lão gia bảo đưa cho ngươi, thì ngươi cứ việc cầm lấy, còn lắm lời làm cái gì nữa! Thôi mau lấy ngựa mà đi đi!” Nói xong, tên hộ vệ cũng quay người bỏ đi.

Tạ đại phu cũng đã quá quen thói quan hách dịch này từ lâu lắm rồi, chính vì vậy mà ông cũng không thèm để ý gì đến thái độ hỗn lão, xấc xược của tên hộ vệ kia, hoặc có thể ông còn cho nó là chuyện đương nhiên. Nhưng ông làm thế nào cũng không thể hiểu được Đề Hình đại nhân tại sao lại đối xử với ông như vậy, chờ cho tên hộ vệ kia đi xa rồi, Tạ đại phu liền hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với mình, ông lập tức quỳ xuống hướng tay lên trời, cao giọng nói: “Đạ tạ! Đạ tạ ơn nghĩa to lớn của Đề Hình đại nhân, đa tạ đại nhân đã ban ngựa cho tiểu nhân! Tiểu nhân không biết lấy gì để báo đáp, chỉ còn biết mỗi một cách ngày ngày cầu trời phù hộ cho người! Hưởng thọ muôn tuổi!”

Lúc này Tạ đại phu mới chợt nhớ ra là mình đã lỡ lời, vì những lời nói này của ông chỉ dành riêng cho Hoàng Thượng, nên thấy mình thật là hồ đồ, cảm thấy không hợp tình hợp lý chút nào. Tạ đại phu vội vã ôm chặt miệng lại, đưa mắt ra nhìn xung quanh, cũng may lúc này trời mưa rả rich, khắp xung quanh không có lấy một bóng người.

Mưa rơi càng lúc càng to, Tạ đại phu vội vã mặc áo tơi lên trên người, sau đó tóm lấy yên ngựa, sau một hồi vật lộn vất vả, Tạ đại phu mới leo được lên trên lưng ngựa, sau đó hai chân ép vào bụng ngựa, họ lên một tiếng, con ngựa chầm chậm lọc cọc bước đi theo tiếng họ của ông.

Có ngựa có khác, tốc độ của ông bây giờ tăng lên rõ rệt, khi mới bắt đầu gõ canh báo đêm, thì Tạ đại phu đã vào đến bên trong thành rồi.

Tạ đại phu đội mưa đi về đến cổng nhà, sau một hồi gõ cửa lâu la, ông mới nghe thấy bên trong có tiếng nói run run vọng ra hỏi: “Ai đó?”

Đó là tiếng nói của một người phụ nữ cao tuổi, nghe giọng nói thì Tạ đại phu biết ngay đó là phu nhân của mình, ông vội vàng lên tiếng: “Là ta đây! Mau mở cửa cho ta nhanh lên!”

“Hả? Lão gia? Đúng là là lão gia đó ư?” Giọng nói kia kinh ngạc vang lên.

“Đúng vậy! Mau mau mở cửa nhanh lên! Ta ướt hết cả người rồi đây này!” Tạ đại phu sốt sắng đáp lại.

Tiếp sau đó là tiếng chân dẫm xuống nền sân ngập nước kêu lên lõm bõm, liền ngay lúc đấy là tiếng cửa mở ra kêu lên ken két, một bà lão đứng ngay ở trước cổng, nhờ vào ánh đèn leo lét trên tay nheo mắt nhìn ra bên ngoài.

Tạ đại phu lúc này đầu đội nón lá, mình mặc áo tơi, tay vẫn còn dắt theo một con tuấn mã, tướng mạo lại trông không rõ ràng, bà lão trông bộ dạng của Tạ lão phu thì thấy ngờ ngợ, không nghĩ là chồng của mình lại có vẻ oai phong như vậy, nên vội vã khép cánh cổng lại hơn một nửa, cảnh giác hỏi: “Ngươi! Ngươi là ai hả?”

Tạ đại phu thấy vậy liền bỏ chiếc nón lá xuống, tiến lên một bước đáp: “Là ta đây!”

Đến lúc này, toàn bộ gương mặt của Tạ đại phu dưới ánh đèn le lói trên tay bà lão mới hiện lên chân thực, rõ ràng. Bà lão cuối cùng cũng trông rõ được khuôn mặt của Tạ đại phu, giọng bà run run nói: “Ôi! Lão gia! Đúng là lão gia đây rồi!”

Bà lão lúc này mới lật đật tiến lên thêm một bước, đưa tay lên nắm vào cánh tay của Tạ đại phu, rồi khóc lên hu hu, sau một hồi khóc lóc, bà lão mới sực tỉnh ra, đưa tay đẩn Tạ đại phu lại rồi nói: “Ông! Ông sao lại ra ngoài được thế này? Ông không phải bị giam trong ngục rồi hay sao hả? Trên người ông lúc này vẫn mặc áo của phạm nhân phải không? Hả? Lẽ nào ông trốn trại ra bên ngoài này? Con ngựa ở đâu mà có vậy hả? Ông đừng có bảo với tôi là ông ăn cắp đấy nhé! Ôi trời ơi! Thôi ông biết mình có tội như vậy thì hãy đến nha môn tự thú đi, cứ lẩn trốn thế này cũng không lẩn trốn được bao nhiêu ngày đâu! Đi! Mau đi nhanh lên!”

Bà lão trong lúc vội vàng hấp tấp, cộng thêm với sự bất ngờ choáng ngợp, lại thấy Tạ đại phu vẫn mặc áo tù, nên cứ tưởng ông ta vượt ngục chạy ra ngoài, chính vì vậy mà bà lấy hết sức kéo ông đi ra ngoài tự thú.

Tạ đại phu thấy vậy liền mỉm cười, sau đó giằng tay ra khỏi cánh tay của bà nói: “Bà cứ yên tâm! Lão già này được trả tự do một cách vô cùng chính đáng! Hôm nay ta gặp được một vị quý nhân! Ngựa, nón lá, áo tơi, tất cả đều là do ông ấy cho ta cả!”

Bà lão ngạc nhiên hỏi: “Ông nói gì cơ? Quý nhân?”

Tạ đại phu gật đầu nói: “Vị quý nhân đó chính là Đề Hình đại lão gia đến từ kinh thành!”

Bà lão kinh ngạc hỏi: “Hả? Thế chuyện rốt cuộc là sao vậy hả lão gia?”

Tạ đại phu lúc này liền đẩn bà lão sang một bên, giả bộ tức giận nói: “Này! Bà không thấy ta toàn thân ướt nhẹp hết rồi hay sao hả? Sao vẫn còn chắn ở ngay giữa cổng không cho ta vào, lẽ nào bà muốn ta bị cảm hay sao?”

Bà lão nghe vậy liền vội vã chạy tới đỡ Tạ đại phu vào bên trong nhà, Tạ đại phu lúc này liền buộc con ngựa vào đống củi ở sân, sau đó đi vào bên trong, rồi thuật lại câu chuyện cho bà lão nghe.

Bà lão cảm kích đến rơi nước mắt, hai tay đưa lên trên trời không ngớt lời nói: “Đa tạ! Đa tạ ông trời! Đa tạ ông trời!”

Tạ đại phu nghe vậy, liền tức giận nói: “Bà cảm ơn ông trời làm cái gì cơ chứ! Người cần cảm ơn chính là Đề Hình đại nhân! Đỗ đại lão gia!”

“Ồ! Vâng! Đúng vậy!” Bà lão vội vã đưa tay tát nhẹ lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình mỉm cười nói: “Tại tôi vui mừng quá nên hồ đồ mất rồi!”

Tạ đại phu lúc này mới cảm khái nói: “Đúng vậy! Bà đã bao giờ bà gặp được vị quan nào tốt bụng như vậy chưa? Nếu như vị quan nào cũng tốt như vậy, thì dân chúng chúng ta đúng là được nhờ! Hắt ….xì….!”

Tạ đại phu vừa nói đến đây thì vội hắt vì lên mộ cái, bà lão vội vàng nói: “Ối chao! Lão gia! Cả đường đi lão gia đã bị nhiễm nước mưa rồi, nhanh nhanh! Mau vào bên trong mà thay áo đi, tôi đi hâm bát gừng nóng cho lão gia uống!”

Bà lão sau đó liền đẩn Tạ đại phu vào bên trong phòng, Tạ đại phu liền lên tiếng hỏi: “Này mấy đứa trẻ đâu hết cả rồi?”

“Về hết nhà chồng rồi! Xem ra đất nhà bên đó không ổn rồi!” Bà lão ngán ngẩm nói.

Tạ đại phu ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ài! Tất cả đều tại ông trời cả, trời cứ như thế này, thì ai mà trồng trọt được cái gì nữa! Chẳng có gì để mà sống nữa rồi! Nói là muốn bán đất đi, nhưng đúng là tên trời đánh đó không cho người khác vào mua, bọn trẻ bây giờ đang thương lượng nên làm thế nào đây này!”

“Thì đến đây ở với chúng ta chứ làm sao!” Tạ đại phu nói.

Bà lão nghe vậy liền tức giận nói: “Lão gia! Xem ông nói lung tung cái gì kìa! Người ta cả một gia đình như vây, tự nhiên chạy về nhà nhạc phụ nhạc mẫu để ở! Để rồi cái mặt của người ta đặt đâu cho hết xấu hổ đây hả?”

“Bà nói cũng đúng! Hắt….xì….!” Tạ đại phu lại hắt xì lên một cái rõ to.

“Thôi chết! Lão gia! Ông mau mau đi thay quần áo đi! Trời lạnh thế này, cẩn thận bị cảm đó!” Bà lão nói với giọng vô cùng lo lắng.

Và đúng là cái miệng vạ cái thân, đúng như những gì bà lão cảnh báo, cho dù Tạ đại phu có uống thêm nước trà gừng nóng, nhưng đến nửa đêm vẫn lên cơn sốt hừng hực, tiếp sau đó là đau bụng đi ngoài, rồi nôn mửa. Bà lão thấy vậy thì chỉ biết lo lắng khóc lóc, không biết làm thế nào cho phải.

Tạ đại phu ôm lấy chiếc chăn run lên cầm cập nói: “Ta! Ta e là mắc phải bệnh ôn nhiệt rồi! Bà lão! Mau mau đi gọi đại phu giúp ta mau lên!”

Bà lão vội vã gật đầu đồng ý, sau đó chạy vội ra ngoài cửa, nhưng khi mới chạy được mấy bước thì thấy bên ngoài sấm chớp kêu đùng đoàng, bắn loằng ngoằng trên trời, cộng thêm mưa càng lúc càng to, nên lại quay lại nói: “Bây giờ đêm hôm khuya khoắt thế này! Bên ngoài lại mưa gió bão bùng! Tôi…tôi! Mà ông không phải là đại phu sao? Trong nhà còn có thuốc nữa! Hay là ông tự kê cho mình một đơn thuốc, tôi sắc cho ông uống!”

Tạ đại phu run lên cầm cập, nói không ra hơi: “Đúng là vớ vẩn! bà…bà không biết là thầy thuốc làm gì có ai tự chữa được cho mình bao giờ?”

“Bây giờ bên ngoài mưa to như vậy! Đại phu nhà người ta chắc gì đã đồng ý đến chữa trị giúp cho ông cơ chứ! Ai dà! Ông tự kê cho mình đơn thuốc đi! Ông ngày trước không phải cũng tự cắt thuốc ho mình rồi đấy sao! Thôi mau mau làm đi!”

Lúc này, một tia sáng lóe lên xé rách bầu trời, làm cả một vùng sáng trói lên một cái, tiếp theo sau đó là một tiếng nổ long trời nở đất, làm cho bà lão sợ giật bắn mình, suýt nữa ngã xuống dưới sàn nhà.

Tạ đại phu thấy bà lão sợ xanh mắt mèo như vậy, cũng đành bất lực lắc đầu nói: “Thôi đành vậy! Dùng Cát Căn Thang vậy!”

Nói xong liền bảo bà lão kê luôn đơn thuốc, bà lão ngày thường cũng giúp Tạ đại phu chữa bệnh cho người khác, nên cũng hiểu một chút về y thuật, khi nghe Tạ đại phu nói vậy, liền lật đật chạy đến phòng chứa thuốc, bốc thuốc ra sắc.

Sau một hồi bận rộn xong xuôi, cuối cùng bát thuốc cũng được bưng lên cho Tạ đại phu uống.

Chờ đến lúc trời sáng, thì Tạ đại phu bỗng nhiên cảm thấy thân thể run lên không ngừng, tiếp sau đó là mồ hôi túa ra như suối, được nửa canh giờ sau, thì hiện tượng sốt cao của ông rút hẳn, nhưng lại biến thành lạnh cóng, như một bộ cương thi, bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa. Điều này làm cho bà lão sợ đến mất mật, gào khóc lo lắng, sau đó bà liền chạy sang bên nhà hàng xóm cầu cứu.

Hàng xóm nghe nói Tạ đại phu được quan phủ tha tội, ai nấy cũng đều vui mưng cho ông ta, nhưng bây giờ nghe nói ông ta bị bệnh nghiêm trọng, ai cũng lo lắng. Nhưng rất nhanh mọi người liền gọi thêm mấy người nữa, đặt Tạ đại phu lên một tấm phản, sau đó liền khiêng ông ta đi tìm thầy thuốc cứu chữa.

Khi đi qua cổng phủ Nha Môn, thì mọi người trông thấy đoàn người rồng rắn nhau khiêng người vất vả như vậy, ai cũng nhường đường cho đi, bỗng lúc này có một người quen bà lão phu nhân của Tạ đại phu liền lên tiếng hỏi: “Ôi! Đây không phải là Tạ đại tẩu hay sao? Tấm phản kia khiêng ai vậy?”

Bà lão vội vàng nói: “Là lão gia của ta! Hôm qua ông ấy được Đề Hình đại nhân xét xử lại vụ án, giải oan cho rồi! Sau đó lão gia của ta được thả về, nhưng trên đường về nhà bị nhiễm mưa, bảo là mắc chứng bệnh ôn nhiệt, giờ phải đi tìm đại phu chữa trị cho ông ấy!”

Người kia nghe xong thì ồ lên kinh ngạc, sau đó chỉ tay vào cổng Nha Môn nói: “Xem ra Tạ đại phu bị bệnh khá nặng, tìm người khác có khi lại hỏng chuyện! Hơn nữa, các vị đại phu có tiếng trong thành hiện giờ đều ở hết trong Nha Môn rồi, đại tẩu bây giờ có tìm được ai nữa không?”

“Hả?” Bà lão kinh hãi nói: “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tạ đại tẩu! Đại tẩu thật đúng là! Trước mắt đại tẩu bây giờ có một vị phật sống ở ngay trong kia, đang hội chẩn cùng các vị đại phu đó! Sao đại tẩu phải đi cầu tít tận đẩu tận đâu làm gì cơ chứ?” Người kia mỉm cười đưa tay chỉ vào trong Nha Môn nói.

Bà lão đang trong lúc không biết làm thế nào, nghe người này nói vậy chẳng khác nào người chết đuối với được cọc, ngay lập tức bảo mấy người hàng xóm khiêng Tạ đại phu xông thẳng vào trong Nha Môn.

Mấy tên sai dịch đứng canh ngoài cửa thấy vậy liền lên giọng quát: “Làm cái gì vậy hả? Định làm loạn hay sao? Chán sống rồi hả?”

Bà lão thấy vậy vội vã quỳ xuống nói: “Lão gia của lão nô hôm qua được Đề Hình đại nhân xét xử lại, và được đại nhân minh oan, trả lại tự do, nhưng trên đường về ông ấy bị nhiễm bệnh, sắp chết đến nơi rồi, mong Đề Hình đại nhân cứu mạng!”

Mấy tên sai dịch cũng có người quen Tạ đại phu, giờ thấy Tạ đại phu nằm hôn mê bất tỉnh ở trên tấm phản, biết bệnh tình của ông ta không hề đơn giản chút nào, nên vội vã chạy vào bên trong bẩm báo.

Đỗ Văn Hạo lúc này đang đứng giảng giải về phẫu thuật vô trùng, cùng với những trí thức của thuốc gây mê, khi nghe thấy tên sai dịch chạy vào thông báo như vậy, liền lập tức bảo người khiêng Tạ đại phu vào bên trong.

Tạ đại phu sau khi được khiêng vào bên trong xong rồi thì được đặt ngay xuống đất, bà lão lúc này nước mắt ngắn, nước mắt dài dập đầu xuống đất, cầu xin Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng hỏi quá trình dùng thuốc của Tạ đại phu ra sao, sau đó hắn liền chẩn mạch xem lưỡi, rồi khoát tay bảo bà lão đứng sang một bên, rồi gọi mười vị danh y kia đều đến đây, hỏi bọn họ xem nên giải quyết ra sao.

Một vị đại phu cao tuổi lắc đầu, thở dài nói: “Mồ hôi ra nhiều, run rẩy thân thể cứng như cương thi, xem ra e chắc là bị thoát dương rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.