Tống Y

Chương 84: Thạch lựu hồng tú cầu



Dân chúng triều tống thực sự rất nghèo khổ, nói như vậy cũng bởi vì đây chỉ là một thị trấn nhỏ, trên đường người đi lại đại bộ phận quần áo đều có ít nhiều các mụn vá, hơn nữa màu sắc chỉ một, vải dệt thô lậu, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai bộ quần áo có hơi chút hoa lệ của người có tiền. Đại đa số người đường đều là nam nhìn thấy nữa thì hầu như là những phụ nhân lão niên tuổi trung hoặc cao, còn không là những tiểu hài tử sôi nổi vui đùa. Đừng nói tiểu thư khuê các, ngay cả con gái cũng không thấy được vài người.

Phần lớn cửa hàng cũng là các tiệm tạp hoá bán dầu mỡ, muối, tương, dấm chua… hoặc là các quán thủ nghệ, ven đường có vài quán ăn vặt, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy gánh xiếc ảo thuật giang hồ. Muốn nhìn một chút xem có nữ nhân tư thế hiên ngang oai hùng làm xiếc không, hay là một vài hán tử tráng kiện, xoay đại đao, nuốt bảo kiếm, nhưng nhìn lại, một nữ nhân cũng không, không khỏi có chút buồn tẻ.

Đỗ Văn Hạo tuy rằng là ngồi kiệu nhỏ hai người nâng, cỗ kiệu ở Triều Tống lại phổ biến, không phải là đồ hiếm lạ gì cả, nhưng bình thường đều là quan gia hoặc nhà giàu người ta mới đi kiệu, còn dân chúng nhỏ bé cưỡi la đi đường, cho nên, cỗ kiệu này qua phố, tương đương một chiếc xe thể thao sa hoa tiêu rao khắp nơi trong xã hội hiện đại, cũng là mang tới rất nhiều ánh mắt chăm chú cùng né tránh của người đi đường.

Đỗ Văn Hạo chính là đang không chút hứng thú chuẩn bị bỏ rèm che kiệu xuống, chột một vật gì đó từ trên trời rơi xuống may mắn thế nào lại rơi đúng vào trong lòng hắn.

Đỗ Văn Hạo hoảng sợ nhìn kỹ, nhưng đó là một chiếc khăn tay màu hồng phấn ngào ngạt hương thơm, bên trong bọc một quả cỡ bằng quả táo, đó là một quả thạch lưu hồng tú cầu bằng vải tơ tằm.

Hắn cầm tú cầu lên nhìn, chỉ thấy hành lang bên trên lầu hai của một toà nhà đối diện trên đường, có vài nữ nhân trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy đang đứng, đang nhìn hắn che miệng cười duyên. Mỗi nữa nhân trong tay đều có một chiếc khăn nhỏ bé, duy chỉ có một nữ nhân mặc áo váy màu hồng thạch lự ở giữa là hay tay trống trơn, mắt nhìn hắn như thu thuỷ, che miệng cười.

Kiệu phu phía trước cước bộ chậm lại, cười ngây ngô nghiêng đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, Mị Nhi cô nương của Miên Xuân Viện coi trọng ngài! Ha ha!”

Đỗ Văn Hạo chưa từng trải qua việc này, có chút bối rối, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy biểu hiện của toà nhà này quả nhiên có ba chữ “Miên Xuân Viện” đúng là một toà thanh lâu, thanh lâu thời cổ đại hắn còn chưa có cơ hội đi qua, hôm nay nhìn thấy màn trăng hoa này, trong lòng có chút loạn lên.

Ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt như xóng nước mùa thu của nàng, gương mặt hình trứng phấn nộn kiều diễm ướt át, một cái lưỡi thơm tho cùng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, cánh tay trắng bóng như củ sen đang nhè nhẹ xoa bóp khe sâu giữa hai nhũ phong cao ngất ở trước ngực, dùng thanh âm nũng nũi mềm mại tận đáy lòng kêu lên: “Đỗ tiên sinh, mấy ngày nay ngực thiếp đau ở chỗ này, chàng lên xem hộ thiếp một chút nha, vuốt ve vuốt ve nha! Ha ha!”

Đỗ Văn Hạo quẫn bách vội bảo đi mau!

Tại tiếng cười khanh khách trong thanh lâu kiệu nhỏ lại tiếp tục lắc lư đi về phía trước. Đi ra thật xa, nghe không thấy tiếng cười nữa, Đỗ Văn Hạo trong lòng vẫn loạn nhảy, nghĩ tới chuyện gì đó, vén rèm che kiệu lên hỏi kiệu phu: “Kiệu phu đại ca, nữ nhân tên là Mị Nhị sao?”

“Đúng vậy.”

“Nàng ta sao lại biết tên ta?”

“Việc này cũng không rõ, chẳng qua”Kiệu phu vừa đi vừa trả lời: “Đỗ tiên sinh, ngài có tuyệt kỹ mổ bụng cứu người của thần y Hoa Đà, già trẻ trong thành hiện giờ ai chẳng biết? hơn nữa, ngày hôm qua xử án ở nha môm, thiệt nhiều người đi nghe, chắc có thể có cả mấy cô nương Mị Nhi. Ngài vừa rồi vẫn là đang vén rèm lên, người ta còn không liếc mắt một cái là nhận ra sao.”

“A, thì ra là như vậy!” Đỗ Văn Hạo lệch đầu nghĩ, hình như lúc ấy ở ngoài công đường có mấy nữ nhân ăn mặc xinh đẹp, trong đó có một người mặc chiếc váy thạch lựu, có lẽ chính là Mị Nhị cô nương này.

“Vậy cũng là may mắn! nghe nói Mị Nhi cô nương này khách tới liên miên không dứt, không thể tưởng được hôm nay lại vừa vặn rảnh, cố ý ở trên hành lang gặp được ngài đi qua bên dưới, việc này thật đúng là một đoạn duyên phận nha, hắc hắc.”

Đỗ Văn Hạo khoát tay: “Ta cũng không muốn cũng nữ nhân thanh lâu có cái duyên phận gì cả!”

“Đúng đúng! Là tiểu nhân nói sai rồi, chẳng qua nghe nói Mị Nhi cô nương này vừa quyến rũ vừa phóng túng, làm cho người ta ngay cả xương cốt cũng tan ra hết!”

“Ha ha, ngươi đã từng thử qua sao?”

“Tiên sinh nói đùa, chúng ta là cu li, cũng không đủ tiền mời người ta uống chén trà nghe một tiểu khúc, nghe nói thiệt nhiều con nhà giàu có đường xa mà tới, chỉ muốn cùng nàng một đêm, nhưng vừa hỏi giá cả đều đầu lưỡi thổ ra xám xịt đi về. Giá bán của nàng ta cao lắm, như vậy mà khách của nàng ta vẫn nối liền không dứt, chậc chậc.”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ rằng, Mẹ! một nữ nhân thanh lâu của thị trấn nhỏ thế này thì giá trị con người cao ở chỗ nào? Chỉnh chu lại y phục, lúc này mới nhớ ra, trong lòng bàn tay tráu còn cầm tiểu tú cầu bọc trong khăn tay màu hồng thạch lựu. Vốn định ném xuống, giơ lên, một mùi thơm ngát mũi, thấm lòng người, liền lại buông tay, mở khăn tay lục ra, ở góc có thêu hai chữ “Mị Nhị”, ở trên tú cầu nhỏ màu xanh kia, mỗi một chỗ lại có một hình vẽ, hoặc là uyên ương hí thuỷ, hoặc là tước nhi đề xuân, châm pháp tinh tế, hình thái trông rất sống động, nghĩ thầm rằng nếu chiếc khăn này do Mị Nhi làm, cái khác không nói, nhưng bản lĩnh nữ công của nữ nhân này thật làm người ta tán thưởng.

Suy nghĩ tinh tế, vừa rồi mặc dù chỉ nhoáng liếc mắt một cái, cũng đã nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Mị Nhi kia, quả thật là mềm mại đến cực điểm, mị hoặc tới vô cùng, khó trách kiệu phu nói nam nhân mà cùng nàng ta một lần, ngay cả xương cốt cùng mềm nhũn ra. Không thể tưởng tượng đươc một cái thị trấn nho nhỏ thế này, thế nhưng lại có được vưu vật bực này, thất ứng với câu danh ngôn của Mao lão nhân (1) --- vô hạn phong quang tại hiểm phong.

Kiệu nhỏ từ từ đi vào trong nha môn, sau khi vào cửa, hạ kiệu lên một bãi đất trống bên cạnh cửa, kiệu phu vén rèm che kiệu lên, Đỗ Văn Hạo lấy hộp khám bệnh tại nhà xoay người đi ra, nhìn thấy Hầu sư gia đã chắp tay hướng tới hán mỉm cười: “Đỗ tiên sinh đến rồi! đại lão gia vừa mới còn hỏi tại sao lâu thế, tiệc rượu sắp bắt đầu, mời đi theo ta!”

“Làm phiền!”

Đỗ Văn Hạo đi theo Hầu sư gia, xuyên qua phòng khách hậu đường, đi tới trước một hồ nước phía sau hoa viên, xuyên qua một dãy hành lang gấp khúc, đi tới trong một toà lương đình ( chòi nghỉ mát) giữa hồ, nơi này đã bày ra một bàn tiệc rượu tinh xảo, bên ngoài có hai tiểu nha hoàn thi lễ với hắn, khoanh tay đứng đó.

Hầu sư gia chắp tay nói: “Mời Đỗ tiên sinh tự nhiên, bỉ nhân đi thông báo cho đại lão gia một tiếng. Đại lão gia tức khắc tới liền.”

Hầu sư gia đi rồi, Đỗ Văn Hạo đặt hộp khám bệnh tại nhà trên một chiếc ghế trong lương đình, đi tới bên cạnh, liếc mắt nhìn ra hồ nước bên cạnh, vài khóm sem tụm năm tụm ba, mặc dù đang lúc nắng gắt, nhưng hiện giờ đã là trời đông giá rét, chiều tà tới, trên người có cảm giác ấm áp dễ chịu mà không chút nóng bỏng, cho nên có vài phần thích ý.

Chính lúc đang nhìn thất thần, phía sau truyền tới tiếng bước chân, không đợi hắn quay đầu lại, đã nghe thấy âm thaanh khàn khàn của Trang tri huyện: “Đỗ tiên sinh ! Thật có lội để ngài phải đợi lâu!”

Đỗ Văn Hạo vội vàng xoay người lại, thấy Trang tri huyện mang theo ba nữ nhân, cùng đi đằng sau với Hầu sư gia , chầm chậm tiến tới. Một trong ba nữ nhân là một phu nhân trung niên, hai người còn lại, là những nữ nhân trẻ tuổi tướng mao đoan trang xinh đẹp tuyệt trần. Hắn không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi người hành lễ: “Ra mắt Đại lão gia!”

“Tiên sinh không cần câu nệ, hôm nay là gia yến, cũng không có ngoại nhân, mau mau mời ngồi!”

Phân chủ khác ngồi xuống xong, Trang tri huyện lúc này mới chỉ vào phu nhân trung niên nói: “Đây là chuyết kinh ( vợ ) Phó thị còn đây là ái thiếp của ta! Lớn là Thư Điệp, nhỏ là Mộng Hẳn.”

Đỗ Văn Hạo vội lại đứng dậy chào, phu nhân kia chỉ khẽ gật đầu thăm hỏi, mà hai nữ nhân trẻ tuổi lại đứng dậy uyển chuyển đáp lễ.

Trong tiệc rượu, Trang tri huyện liên tiếp mời rượu Đỗ Văn Hạo, có vẻ mười phần háo khách. Tri huyện này nói rất nhiều, có thể nói tới miệng lưỡi lưu loát, nhưng nói nhiều là tứ thư ngũ kinh linh tinh. Đỗ Văn Hạo không biết, chỉ là thưa dạ gật đầu. Hai tiểu thiếp kia ăn rất ít, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, thậm chí không thấy các nàng cười qua vài lần, Trang tri huyện đối với hai người các nàng rất yêu thương, thỉnh thoảng lại tự mình gắp cho các nàng hai đĩa rau. Thê tử của Trang tri huyện cũng rất ít nói, lại nói, mới trả lời được một hai câu, nhưng thật ra Hầu sư gia xảo lưỡi như hoàng, lại giỏi quan sát sắc mặt lời nói quan nhân, thỉnh thoảng cấp những bằng chứng phụ chú giải cho lời nói của Trang tri huyện.

Hầu sư gia thấy Đỗ Văn Hạo dường như trong lời nói không có hứng thú với tứ thư ngũ kinh, liền lặng lẽ dùng lời dẫn dắt Trang tri huyện nói tới chuyện đạo dưỡng sinh, Trang tri huyện cũng thành tâm lãnh giáo dưỡng sinh như thế nào, tới lúc này, Đỗ Văn Hạo cũng có chút trở thành diễn viên, dưới vài chén rượu, cũng bắt đầu ba hoa, nói thao thao bất tuyệt, người già dưỡng sinh như thế nào, nữ nhân làm sao để trú nhan…

Đề tài này Trang tri huyện cùng lão bà Phó thi, hai tiểu thiếp đều cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng nói chen vào vài vấn đề, người nghe nghe tới nhập thần, Đỗ Văn Hạo tự nhiên càng nói càng cao hứng, đàm luận rộng rãi, tới lúc này, không khí trong tiệc rượu nhất thời hoà hợp hơn nhiều.

Tiệc rượu chấm dứt, Đỗ Văn Hạo đã có chút men say. Vốn Đỗ Văn Hạo uống rượu là uống tới nơi mới dừng tay, nhưng nghĩ một chút nữa phải xem bệnh cho Huyện thái gia, cũng không dám buông thả mà uống.

Tiệc rượu xong, nha hoàn dâng lên trà thơm. Lão phụ kia cùng hai tiểu thiếp đứng dậy cáo từ rồi đi, lão phụ lúc này mới đi tới gần nha hoàn nhỏ giọng nói cái gì đó, bọn nha hoàn bỏ khỏi tiệc rượu, sau khi dâng trà xong cũng không có quay lại lương đình nữa.

Hầu sư gia lấy cớ xử lý công văn cũng rời đi. Trong lương đình, chỉ có hai người Trang tri huyện cùng Đỗ Văn Hạo

(1) Mao Trạch Đông là chủ tịch Đảng Cộng Sản TQ từ năm 1943 đến khi qua đời. Dưới sự lãnh đạo của ông, Đảng Cộng Sản TQ đã giành thắng lợi trong cuộc nội chiến với Quốc Dân Đảng, lập nên nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa năm 1949 và trở thành đảng cầm quyền ở TQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.