Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

Chương 109: Đêm kinh hoàng ở Boston (21)



“Gần như giết không công một tên.” Phải tiêu tốn 2000 điểm sinh mệnh chữa thương, Tony có chút tiếc rẻ lầu bầu nói, vừa nói vừa bước lững thững về phía Kasey.

Hai con Alabai chưa bị thuần hóa, lúc này bị hai con Alabai đã thuần hóa áp đảo hoàn toàn, chúng chỉ còn biết chống trả trong tuyệt vọng. Alabai đã được hệ thống thuần hóa, đồng nghĩa với việc chúng được cường hóa, vì vậy không có gì khó hiểu, khi chúng hoàn toàn áp đảo những con Alabai chưa được thuần hóa, yếu ớt hơn.

Kasey khinh hãi nhìn một man khó tin xảy ra. Tony đi về phía hắn, và phải đi qua nơi bốn con Alabai đang hỗn chiến. Điều không thể hiểu được lúc này xảy ra. Hắn thấy hai con Alabai đang chiếm thế thượng phong bỗng nhiên gầm gừ rồi lui lại, chúng không hề nổi điên lên tấn công hai con Alabai khác nữa. Chúng cũng không hề tấn công Tony người đang đi tới. Kasey có thể hiểu được, khi một con chó nổi điên, nó có thể tấn công cả chủ của mình. Nhưng tại sao một đám chó đang nổi điên, lại không tấn công kẻ xa lạ trước mặt và càng không thể hiểu được, là tại sao chúng lại nhường đường cho Tony đi qua.

Kasey nếu biết được Tony có khả năng gì, thì gã sẽ hiểu ra được lý do tại sao đàn chó của gã lại trở lên như vậy.

Hai con Alabai chưa bị thuần hóa sau một hồi bị đánh đến uất ức, thấy Tony tiến tới, chúng cảm thấy một sự khiêu khích, cộng thêm mệnh lệnh trước đó từ người chủ Kasey, chúng giận dữ rú lên và lao đến tấn công Tony.

Đối mặt với hai con Alabai đang giận dữ, Tony vung tay lên, hai quyền đánh ra, hai con Alabai bay ngược lại. “Bịch” “Bịch” Tiếng chạm đất của hai cơ thể rắn chắc bị Tony đánh bay, hai con Alabai choáng váng đứng dậy lắc lư cái đầu, sau đó ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Tony, rồi chúng phủ phục một bên không dám nhúc nhích.

Bước tới ben cạnh con Alabai bị thương bởi nhát đâm của Kasey, Tony hơi khom người xuống chạm nhẹ lên vết thương của con Alabai. Trong lòng mặc niệm nói: “Hệ thống giúp nó chữa thương.”

“Chữa trị vết thương tiêu tốn 300 điểm sinh mệnh. Bắt đầu chữa trị.” Hế thống lại máy móc vang lên.

Ở khoảng cách cực gần Kasey có thể thấy được. Bằng một tốc độ không hề bình thường, mà mắt thường con người có thể thấy được, vết thương trên người con Alabai bắt đầu ngưng chảy máu, dần khép lại.

Kasey bỗng dưng cảm thấy kinh hãi, nếu hắn thật sự bị điên thì cũng thôi, nhưng nếu không, thì cảnh tượng trước mắt đang diễn ra thật sự vô cùng đáng sợ. Kasey cũng sực nhớ ra điều gì đó bất thường, hắn đưa ánh mắt đầy khó tin của mình nhìn Tony, nhìn các vết thương trên người cậu…

“Không… Không thể nào…” Kasey không tin nổi những gì mình chứng kiến, hắn thốt lên trong cơn hoảng loạn.

“Mày… mày… rốt… rốt cuộc… là ai?” Sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm trí óc của Kasey.

“Kẻ quyết định mạng sống của ngài chăng?” Tony nhìn gã cười nói.

Trong lòng Kasey lúc này, nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, gã xoay người chạy, gã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng được hai ba bước thì gã dừng lại. Bởi cánh cửa không biết từ lúc nào đã bị hai con Alabai chiếm giữ.

Tony nói: “Kasey, ngài vội vã đi đâu vậy? Chuyện giữa chúng ta còn chưa có giải quyết xong.”

Biết mình không thể chạy thoát Kasey lấy hết can đảm giữ bình tĩnh, gã quay người lại nhìn Tony nói: “Tôi biết mình chắc chắn phải chết, bởi có những thứ tôi không nên nhìn thấy. Cậu có thể cho tôi một cái chết nhẹ nhàng?”

“?” Tony hơi bất ngờ trước yêu cầu có phần đột ngột này của Kasey.

“Tiền? Tiền được chứ? Tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền, chỉ cần cậu cho tôi một cái chết nhẹ nhàng. Dù sao số tiền đó cũng không phải của tôi.” Trong lúc Tony còn chưa biết phải làm gì thì Kasey đã mở miệng nói.

Tony lần đầu nghe được một chuyện thú vị như vậy, cậu cười nói: “Dùng tiền để mua một cái chết nhẹ nhàng? Không muốn sống sao?”

“Cậu sẽ để tôi sống sao?” Kasey nói.

“Không.” Tony lạnh lùng đáp. Làm sao cậu có thể để Kasey sống sau nhưng gì hắn đã nhìn thấy. Chỉ có gã chết thì rắc rối mới ít đi.

Kasey không hề ngạc nhiên nói: “Ba triệu, bảy trăm nghìn đô. Đấy là tất cả những gì tôi có thể cho cậu ở đây, vào lúc này.”

“Số tiền không nhỏ. Nó ở đâu?” Tony không nghĩ số tiền nhiều như vậy nói.

Kasey chỉ về phía góc phòng nói: “Tiền ngay trong chiếc tủ sắt đằng kia. Chúng đã được xếp gọn trong những chiếc túi. Chỉ cần tôi dùng khóa mở tủ ra là cậu có thể dễ dàng lấy chúng mang đi.”

“Đến đó và mở nó ra cho tôi.” Tony ánh mắt như cười nói.

“Tôi làm ngay đây.” Kasey vừa nói vừa đi tới.

“Cộp” Tiếng giầy của Kasey nện bước lên sàn nhà, cái khoảnh khắc khi gã ta vừa bước qua người Tony, thì cũng là lúc con dao găm trong tay gã giống như rắn độc bất thình lình từ chỗ ẩn lấp đâm về phía lưng Tony.

Đằng nào cũng phải chết, Kasey vẫn là quyết định liều mạng, gã không phải một người dễ dàng bỏ cuộc.

Tony biết trước điều này sẽ xảy ra, bởi lúc Kasey tỏ thái bộ buông xuôi tất cả, sẵn sàng đón nhận cái chết, gã lại không hề vứt bỏ con dao găm trong tay. Tony biết Kasey đang tính toán điều gì.

Khi con dao chỉ còn cách cậu vài centimet cậu nhếch người né qua một bên, đồng thời xoay người tung ra một cú đá, làm Kasey bay lên phía trước, ngã xuống trước mặt hai con Alabai.

“Đến giờ vẫn muốn giở trò... Kasey, hãy tẩn hượng cái chết một cách chậm rãi nhé!” Tony trào phúng nói.

“Không… không…” “Ah…” Kasey hét thảm thiết. Hai con Alabai lao vào cắn xé hắn ra từng mảnh, không hề thương tiếc người chủ cũ của chúng.

“Muốn làm Loki, đáng tiếc ta không phải Thor ngốc nghếch!” Tony nghĩ tới khuông mặt trắng cùng bộ dáng mảnh khảnh của Kasey, bộ dáng của gã có vài phần giống với nhân vật Loki trong Marvel nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.