Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

Chương 121: Tưởng bị lộ



Ngồi trên chiếc xe mới, chạy thử trên con đường gần nhà, Jack cùng chiếc F450 mà mình đang điều khiển giống như hòa quện với nhau thành một thể.

Những thao tác nhấn chân ga, đánh vô lăng… khi lái của ông dù ở tốc độ nhanh hay chậm đều thuần thục, uyển chuyển một cách lạ kỳ, trông ông giống như một nghệ sĩ đang biểu diễn hơn là một lái xe.

Jack có chút hưng phấn sau pha tăng tốc nói: “Tony, con thật sự muốn ta đi chiếc xe này?”

“Vâng! Con mua nó cho cha mà.” Tony ngồi bên ghế phụ nói.

Nghe Tony nói, Jack trong lòng rất là vui. Bởi ông cũng giống như bao người cha bình thường khác, sẽ vui mừng trước món quà đầu tiên, do người con trai của mình tặng. Nhưng ông không biểu lộ niềm vui đó trên mặt, mà lại trầm ngâm mất vài giây trước khi nói:

“Với nhiều trang bị, tiện ích như vậy, chiếc xe này cũng phải trên chín mươi nghìn đô. Ta rất vui khi con mua nó cho ta. Nhưng cha nghĩ con đi nó thì hợp hơn. Đối với một người đàn ông mà nói, xe là đại biểu cho thân phận và địa vị. Con còn trẻ, công việc vừa mới...”

“Cha...” Tony cắt lời Jack. Nhìn cái cách Jack lái, Tony biết cha cậu rất thích chiếc xe. Cậu cũng hiểu được tình thương và sự quan tâm mà cha cậu dành cho mình, qua lời nói vừa rồi.

Chính vì thứ tình cảm quý giá đấy, Tony càng muốn cha cậu nhận lấy món quà này, cậu nói: “Con đi chiếc xe của cha là được rồi. Nó cũng mới chạy được vài năm thôi, thời gian qua con lái nó cũng đã quen tay. Mà cha cũng nhìn thấy con quái thú kia của con rồi đó. Đó mới là chiếc xe con thích.”

“Chiếc đó... nó..!” Jack định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, nhìn thoáng qua Tony, Jack nói: “Cám ơn con Tony, cha rất thích món quà này của con!”

Thấy cha tiếp nhận món quà, Tony cười vui nói: “Cha vui là được rồi!”

“Vậy còn quà của mẹ con thì sao? Đừng có quên bà ý!” Jack nhắc nhở Tony.

“Chết thật, con quên mất!” Tony giật mình nói.

Jack nói: “Mẹ con là người dễ tính, bà ý cũng không đòi hỏi gì đâu. Nhưng cũng nên có món quà gì đó nho nhỏ động viên bà ý.”

Nghe vậy Tony chợt nảy ra một ý nghĩ nói với Jack: “Cha nghĩ sao, nếu con tặng mẹ một chuyến du lịch?”

“Một chuyến du lịch?” Jack có phần ngạc nhiên.

“Vâng, một chuyến du lịch dài ngày với cha bên cạnh.” Tony cười tươi nói.

“Thằng nhóc này... ” Jack sao có thể không hiểu ý nghĩ xấu xa của Tony.

Đấu không lại thằng con xấu xa, Jack đành nói sang chuyện khác: “Chúng ta về thôi, còn rất nhiều việc đang đợi con giải quyết. Vài người đã đến xem chó và họ cũng đã chọn được chú chó mà mình ưng ý, có điều con không ở nhà, lũ chó không có cách nào bán đi được. Biết hôm nay con về, cha đã hẹn mấy người muốn mua chó đó tới.”

Tony nghe vậy nói: “Vâng, chuyện này đúng là một phiền toái.”

Những con vật sau khi được Tony thuần hóa, chúng chỉ chịu đi theo và nghe lời người chủ mới, do cậu chỉ định. Vì vậy mọi cuộc mua bán đều phải do Tony trực tiếp tiến hành, không có cậu lũ chó mèo sẽ không chịu đi theo người mua. Vấn đề này, Tony vẫn luôn suy nghĩ tìm cách giải quyết, chỉ là cậu chưa tìm ra được cách nào.

Trở về trang trại. Tony leo lên hàng ghế phía sau chiếc F650. Nơi hai cô gái xinh xắn đang đùa nghịch bên trong.

“Hai người làm gì mà vui vậy?” Tony hỏi khi thấy Young và Anna đang nằm trên chiếc giường được ghép thành từ những hàng ghế, chọc ghẹo nhau.

“Tony, cậu và Young ngày mai đi cắm trại, cậu mua chiếc xe có cái giường lớn thế này, là có ý đồ gì?” Anna cười tươi nói đùa. Còn trong lòng cô lúc này có chút ghen tỵ với Young. Bởi Young và Tony sắp có một chuyến du lịch dài ngày bên nhau.

“Ý đồ gì? Bọn mình đi cắm trại trong rừng, chứ có ngủ trên xe đâu.” Young nghe vậy trong lòng có chút hãi hùng trước mặt cô bạn thân nói.

Anna nói: “Mình có nói gì cậu đâu, làm gì mà cuống lên vậy?”

Young ngượng ngùng cố lên giọng nói: “Có gì mà cuống?”

Nhìn Tony im lặng một bên không dám nói gì, cô nháy mắt một cái với cậu rồi nói với Young: “Tha cho cậu, mình đi chăm sóc lũ mèo đây.”

Anna đã đi xa, Nhưng ánh mắt Tony vẫn lẳng lặng nhìn theo.

“Tony, không phải anh thích Anna đấy chứ?” Chứng kiến cảnh Tony nhìn bóng dáng Anna rời đi không bỏ, Young bất ngờ hỏi.

Sắc mặt Tony biến đổi, trái tim cậu như muốn rụng rời. Cậu nhận ra hành động vô ý vừa rồi của mình có khả năng làm Young sinh nghi gì đó, vội nói:

“Young! Em...em nói gì vậy?”

“Vậy anh làm gì mà nhìn Anna thất thần như vậy? Có phải như vậy không?” Young, vẻ mặt tức giận chất vấn.

“Ách... là... là tại anh đang nghĩ Anna dạo này vất vả giúp anh chăm sóc lũ mèo, còn giúp anh bán được không ít. Anh đang nghĩ xem phải trả công cô ý thế nào cho phải. Đưa tiền thì sợ cô ý không nhận, mua quà thì không biết mua gì...” Tony trong lòng lộp bộp, luống cuống giải thích. Cậu không hi vọng sự việc đổ bể vào lúc này.

“Hì... Hì...” Nhìn dáng vẻ luống cuống giải thích của Tony, Young bất ngờ phá lên cười nói: “Em đùa thôi mà, anh làm gì mà sợ hãi vậy?”

“Em đùa anh?” Tony ngỡ ngàng, cậu như hóa ngốc trước câu nói đó của cô. Tony biết mình bị Young chơi, nhưng đây là một cú chơi khiến cậu cảm thấy bât an. Khiến cậu sợ hãi, sợ hơn cả việc phải đối mặt với cái chết. Bởi cậu sợ mất đi Young. Mất đi mối tình đầu của mình.

Nhìn Tony vẫn ngu ngơ như gà mổ thóc Young nói: “Sao có thể, có chuyện đó được, chỉ là nhìn anh nhìn cô ý thất thần, làm em bỗng nổi hứng, muốn hù anh xem sao... Không ngờ anh lại nhát gan vậy. Ha... Ha...”

“Em... em... em biết tay anh!” Tony nói rồi lao người vào ôm lấy Young trừng phạt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.