Tốt, Em Nói Đó

Chương 1



Nghiêm Đông Kỳ nói bartender đưa tới một chai bia, cả người lười biếng ngồi ở quầy bar từng ngụm uống không ngừng, thuận tiện nâng tay quệt đi vết nước đọng bên ngoài thành chai.

Hắn xoay chuyển nửa người về hướng sàn nhảy nhìn đám thanh niên nam nữ đang bay nhảy dưới ánh đèn hôn ám, bản thân cảm thấy quá nhàm chán liền đứng dậy chuẩn bị đi xem báo cáo tài chính của tháng này.

Mới đứng lên còn chưa kịp di chuyển thì có một cô gái đứng trước mặt hắn, Nghiêm Đông Kỳ cũng không tức giận, từ trên nhìn xuống đánh giá một phen.

Bây giờ đang cuối tháng tám vào thu, cô gái này lại mắc một quần suspender short mát mẻ, bỏ qua khuôn mặt trang điểm nhưng không thể không nói đôi chân của cô gái này, nó rất đẹp nhưng bộ ngực hơi nhỏ, cô mặc một áo bó sát ngược lại làm người ta thấy rõ ràng hơn.

Cô gái dây đeo nghiêng người liếc hắn một cái rồi nhẹ nâng cằm. Nghiêm Đông Kỳ lặng đi một chút sau đó chậm rãi nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai cùng hàm răng trắng sáng ở dưới ánh đèn mơ hồ trong quán bar lại phá lệ chói mắt và vô cùng hấp dẫn.

Cô gái nhỏ trước mắt rõ ràng đã không bình tĩnh, bộ ngực kịch liệt phập phồng, lấy mắt thường cũng có thể thấy trên khuôn mặt cô ta đã đỏ ửng, cô cắn cắn môi dưới nói: “Anh chàng đẹp trai, đi một mình, có muốn cùng em chơi đùa chút không?”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy hàng lông mi của cô tựa hồ có thể quạt ra gió lạnh, nụ cười nhạt đi một chút, nâng ngón tay cả ngớn xẹt qua mặt cô rồi thản nhiên mở miệng: “Nếu sau khi tháo trang sức mà anh có thể nhận ra em thì ngay lập tức anh sẽ mang em về phòng.”

Nói xong cũng không để ý khuôn mặt vặn vẹo của cô, Nghiêm Đông Kỳ tâm tình rất tốt nghiêng người đi qua, bước nhanh vào trong đám đông, đi vào bên trong cánh cửa ghi “Khách hàng stop”

Cánh cửa gỗ chặn hết âm thanh ồn ào ầm ĩ ngoài kia, hắn nhẹ thở dài, chậm rãi đi dọc theo hành lang, còn chưa kịp vào văn phòng thì điện thoại trong túi quần chấn động mãnh liệt.

“Xin chào, ngài là” là một dãy số xa lạ, Nghiêm Đông Kỳ khẽ nhíu mày ấn xuống phím nghe.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm đem hắn đóng đinh tại chỗ, như thể có đồ vật gì từ phía trên mạnh mẽ rớt xuống ngay trên đầu khiến bản thân không thể suy nghĩ rõ ràng.

“Đông Kỳ, là anh sao? em là Hàn Giai.” Bên trong truyền đến giọng phụ nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc mang theo chút nhẹ nhàng ấm áp.

Nghiêm Đông Kỳ đứng nguyên tại chỗ hai giây rồi tiếp tục hướng về phía văn phòng, thanh âm cố gắng bình tĩnh: “À, đã biết, đã lâu không gặp.”

Hắn đi đến cửa văn phòng thì dừng lại, hướng về phía tay cầm cũng không biết có nên vào hay không, hắn cũng biết biểu tình của mình hiện giờ nếu như không bị dịch tả cả người cứng ngắc thì cũng như ăn ba cân chanh mà vặn vẹo, để cho nhân viên thấy có vẻ không tốt lắm.

“Thật tốt quá, nhiều năm như vậy anh vẫn không đổi số.”

Tay Nghiêm Đông Kỳ thoáng hạ xuống, nghiêng người dựa vào tường, không tiếng động hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười, thực ngớ ngẩn, cô ta còn biết đã nhiều năm như vậy.

“Thế nào. Có chuyện gì?” thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm, kỳ thật trong lòng đã sớm loạn thành đoàn.

Người bên kia trầm mặc hồi lâu, lần nữa mở miệng: “Chuyện là, em ở bệnh viện Đệ Nhị, ngày mai anh có thể thăm em không?” thanh âm cẩn thận xen lẫn chờ mong.

Nghiêm Đông Kỳ nhắm mắt lại, nhẫn xuống: ”Con mẹ nó tôi biết cô ở bệnh viện đệ nhị nào chứ!!” nghĩ nghĩ một lát mới nói: “Được rồi.”

Sau đó hai người đều trầm mặc, hắn đợi trong chốc lát rồi cúp máy.

Hàn Giai đã trở lại. Hoặc là nói cô ấy luôn ở đây nhưng không nói cho hắn biết.

Nghĩ đến đáp án này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Nghiêm Đông Kỳ cười cười, nửa ngày cũng không biết được là tự giễu hay châm chọc, hắn lấy hộp thuốc trong túi rồi mang đến bên miệng, sờ sờ lần mò mãi chẳng thấy hộp quẹt đâu, cứ thế mà bẻ gãy thành từng đoạn ngắn.

Hắn trở lại văn phòng hỏi quản lý về báo cáo, một bên nghĩ đến chuyện lúc nãy lại làm cho hắn buồn bực, hàng trăm con số như nòng nọc ở dưới mí mắt hắn đảo quanh.

Nghiêm Đông Kỳ nghĩ cũng không hiểu được Hàn Giai tìm mình làm gì? Thiếu tiền sao? không thể đi, hắn hiểu Hàn Giai dù có mệnh chết cũng không tìm hắn để xin hỗ trợ, cô ấy là một người cực kỳ kiêu ngạo.

Không lẽ có điều phiền muộn nên muốn nói lời cuối cùng với mình sao? ***, Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng tát hắn vài cái, thực sự mồm quạ đen.

Năm ấy hắn rất yêu Hàn Giai, nói dung tục chút thì cầm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. ở trường sơ trung đến mười hai tất cả thời gian tất cả sự quan tâm đều dành cho người này.

Tốt nghiệp cao trung cuộc sống của hắn tốt lên, công việc làm ăn bắt đầu khởi sắc, hắn rất muốn cùng Hài Giai sống với nhau suốt đời, một đời một kiếp, nhưng cô không nói hai lời liền biến mất trong cuộc sống của hắn.

Có một đoạn thời gian tuyệt vọng, Nghiêm Đông Kỳ đã định vào khoa tâm thần để kiểm tra xem mình có bệnh hoang tưởng hay không, chính mình đã tạo ra một người con gái như thế.

Hăn nghĩ mãi vẫn không hiểu được, bản thân chỉ là một người nhỏ bé sao có thể biến thành người có nội dung cuộc đời gần như giống nhân vật chính trong mấy bộ phim cẩu huyết Quỳnh Dao vào lúc tám giờ vàng?

Sáu bảy năm trôi qua, cô đột nhiên quay lại. cái kiểu bạn đang muốn hoàn toàn quên đi thì người ta đột nhiên xuất hiện khiến bạn cảm giác không chân thực và khó khăn, người này lại là mối tính đầu yêu đến chết đi sống lại, vậy thì càng đau “Bi”.

Trên đường về nhà hắn còn suy nghĩ ý tứ của cuộc điện thoại vừa nãy. Hắn cực kỳ mâu thuẫn, nói là vì yêu sinh hận thì cũng chưa tới nhưng cũng đã sáu bảy năm trôi qua, hoa cúc vàng đến giờ cũng héo chứ nói gì yêu hận. Nhưng nếu nói đến một cảm giác cũng không có thì khẳng định không có khả năng, bản thân thấy uất ức thì khẳng định.

Nghiêm Đông Kỳ một bên thả chân ga một bên đem cửa sổ hạ xuống, làn gió mùa thu thổi vù vù vào mặt, hắn bị phả vào má cho đến khi suýt trúng gió mới cảm thấy thoải mái một chút.

Vừa đến bãi đỗ xe, nghĩ nghĩ có nên đến cửa hàng thuốc bên kia mua ít thuốc ngủ. Hai hôm nay giấc ngủ của hắn vốn không tốt lắm, nếu cứ tiếp tục lãng phí tế bào não để quản mấy chuyện này phỏng chừng đêm nay rồi đến bình minh cũng chẳng thể chợp mắt được.

Nghiêm Đông Kỳ một đường chạy xe không mà về đến nhà, tắm rửa qua loa một cái liền nằm chết dí trên giường mới giật mình chưa mua thuốc ngủ, lục tìm lung tung mấy viên con nhộng trong liều thuốc cảm, vừa may chưa hết hạn nên nhắm mắt nhắm mũi uống.

_________________

Sáng sớm thức dậy hơi muộn, cũng vì hôm qua thuốc cảm mạo hiệu quả hơi chậm nên mơ mơ màng màng tận hai giờ mới ngủ. Rửa mặt nhìn gương mới thấy bản thân mặt mày tái nhợt như xác quỷ đã 200 năm.

Chờ hắn lái xe đến bệnh viện cũng gần mười một giờ, Nghiêm Đông Kỳ đang nghĩ gần đến giờ cơm, có nên mời Hàn Giai đi ăn bữa cơm trưa hay không. Hỏi hộ sĩ phòng bệnh Hàn Giai, Nghiêm Đông Kỳ có chút chờ mong, có chút hưng phấn, có chút bất an oán niệm đan xen khiến tâm tình lại không tốt lắm.

Hàn Giai đang ở phòng bệnh ICU.

Lúc hắn gõ cửa đã rõ ràng cảm thấy bàn tay không thể khống chế được mà run rẩy của mình.

Người mở cửa là một thiếu niên, nhìn qua không khác hắn bao nhiêu, mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi cũ nhưng vai cùng thắt lưng lại vô cùng cân xứng. Bộ dạng đứa bé này tương đối khá, trên vầng trán lắng đọng khí chất nam nhân ổn trọng bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi.

Nghiêm Đông Kỳ đánh giá hắn từ trên xuống dưới mới kịp phản ứng thân phận người này, là em trai Hàn Giai, kêu Hàn cái gì cái gì tới, hắn cũng không nhớ rõ.

Lúc ấy Nghiêm Đông Kỳ cùng Hàn Giai ở cùng một chỗ đã thấy đứa nhỏ này, khi ấy nó mới □□ tuổi. Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã già.

Thiếu niên kia nhìn hắn một chút, mắt mở lớn, trong nháy mắt nghiêng người nhường đường đi vào.

“Anh, … tới thăm chị em một chút.” Nghiêm Đông Kỳ nghĩ rằng người kia nhớ rõ hắn, vì thế quơ quơ giỏ hoa quả trong tay, xuất phát từ lễ nghi mà mở miệng: “Anh là Nghiêm Đông Kỳ.”

Đứa bé gật gật đầu, tiếp nhận chiếc giỏ trong tay hắn rồi nghiêng về phía giường bệnh, tầm mắt hắn cũng thuận theo mà dời tới.

Khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh im lặng mỉm cười, tự nhiên hắn cảm thấy cái mũi rất chua xót.

Trong trí nhớ của Nghiêm Đông Kỳ, Hàn Giai ở thời trung học luôn là một thân đồng phục sạch sẽ gọn gàng, mái tóc đen bối cao sau đầu, đôi khi thì thả sau lưng, giống như satin màu đen.

Nghiêm Đông Kỳ không có chuyện gì liền thích vân vê tóc của cô, cái tên Chu Hải còn luôn cười nhạo hắn biến thái.

Không còn cha mẹ còn dẫn theo đứa em trai là con riêng, cuộc sống của hai người tương đối khó khăn, nhưng cô chưa từng oán giận cũng chưa từng mở miệng xin hắn cái gì. Vô luận gặp phải chuyện gì cũng sẽ theo thói quen luôn mỉm cười tươi sáng.

Năm ấy hắn chính là bị nụ cười đó mê hoặc.

Nghiêm Đông Kỳ từng cảm thấy đau lòng cho cô, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao đối với cô tốt một chút, khi thấy cô nằm trên giường bệnh, cái câu “Đã lâu không gặp” Cứ nghẹn trong cổ họng không thể phát ra mà suýt đem hắn nghẹn chết.

Hàn Giai thấy hắn, hiển nhiên thật sự vui mừng, bên trong đôi mắt ấy hắn thấy một ánh sáng vô cùng quen thuộc. Ánh mắt đó hắn đã thấy rất nhiều lần, trước đây, trong một đêm đông lạnh hắn đưa cho cô một củ khoai lang, khi hắn tùy tiện chọn mua cho cô mấy cái kẹp tóc nhỏ, khi hắn cúi người hôn cô. Là một thứ ánh sáng rạng ngời.

Mọi người đều có một ấn đường giữa mi tâm để chiếu rọi vào tâm hồn mỗi người, nhìn thấy người kia tựa như nhìn thấy bản thân đã không thể quay về năm xưa.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy Hàn Giai đối với hắn đã tồn tại như thế, là ấn đường ở giữa mi tâm đối diện với hắn, tiêu tụy mà yếu ớt đến nỗi hắn không thể thốt nên một lời.

“Anh càng ngày càng soái ha.” Hàn Giai đánh vớ trầm mặc mà nói.

Nghiêm Đông Kỳ cười cười không nói chuyện, thật sự lúc này không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.

Hàn Giai hình như cũng không có ý định nghe hắn trả lời, hơi đổi tư thế có vẻ muốn ngồi dậy, đứa bé kia đang đứng một bên vội vàng để giỏ hoa quả xuống chạy qua đem gối đầu sửa sang lại.

“Lại đây ngồi đi.” Hàn Giai cười cười, vỗ vỗ vị trí bên giường.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn cô hai giây, sau đó đi qua ngồi xuống nơi cô nói.

“Em…” Thanh âm vừa ra mới thấy ách lợi hại, hắn hắng giọng rồi mở miệng lần nữa: “Em sao lại thế này?”

Hàn Giai rũ mắt, hai đầu ngón tay khuấy động cùng nhau: “Em biết anh đặc biệt trách em năm ấy không nói gì đã ra đi…”

“Được rồi.” Nghiêm Đông Kỳ cắt đứt lời cô, hắn thật sự không muốn nghe lại chuyện cũ một lần nữa: “Vừa mới đầu cũng rất khó khăn để vượt qua, nhưng rồi cũng cứ như vậy qua đi.”

“Cái kia… em lúc ấy đi thi tuyển sinh đại học, lúc kiểm tra sức khỏe thì điều tra ra… thân thể có chút vấn đề.” Hàn Giai nhìn hắn, đôi mắt đầy dịu dàng đầy áy náy. Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy có chút không tiêu liền chuyển sang nhìn chằm chằm chân giường.

“Bệnh máu khó đông. Có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, nhưng nó cũng như vậy thôi, sáng mai em sẽ ra khỏi đây.” Âm thanh Hàn Giai bình tĩnh như nói ngày hôm qua ăn cơm rang với tương vậy.

“Em chờ một chút…” dự cảm xấu của hắn trong nháy mắt phóng đại, lớn đến nỗi hắn thấy trước mắt dần tối sầm: “Lời này là sao?”

“Cái này thì có thể có ý gì được chứ, chính là trị bệnh không hết, máu trong khoang bụng đã bị kết thành viên.” Hàn Giai nhún vai, cười nụ cười ôn hòa “Em nói cho anh biết, em đau bụng sẽ nhào lên cắn anh một miếng.”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm Hàn Giai chừng ba mươi giây, muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút ý tứ vui đùa, nhưng thất bại.

“Kháo.” Hắn thấp giọng thốt ra cái chữ này rồi cảm giác có chút muốn khóc. Cái này chẳng phải từ kịch Quỳnh Dao hiện ra trước mắt đầy hoa vàng hay sao?

Nghiêm Đông Kỳ đứng lên, đi đi lại lại hai vòng, đứng tại chỗ trong chốc lát lại vòng vo một lúc mới ngẩng đầu chỉ vào đứa bé lúc nãy giờ vẫn trầm mặc không nói lời nào bên cạnh: “Em… ra ngoài một chút, anh và chị em có chút chuyện riêng muốn nói.”

Đứa bé kia vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn chị đang nằm trên giường, Hàn Giai mỉm cười nói: “Nặc Nặc, em đi ngoài đi.”

Đợi đến khi cửa phóng phát ra tiếng va chạm nho nhỏ, Nghiêm Đông Kỳ như người được giải huyệt đột nhiên nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn Hàn Giai, vẻ mặt mờ mịt, môi giật giật nhưng không phát ra âm thanh.

“Thực xin lỗi.” Hàn Giai cười cười, hốc mắt có điểm hồng.

“Em tất nhiên phải nói xin lỗi…” Nghiêm Đông Kỳ cũng miễn cưỡng cười cười: “Năm đó không nói hai lời liền đi mất, bây giờ về nói cho anh biết em sắp chết. em rốt cục muốn thế nào, anh nói em không thể buông tha anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.