Tốt, Em Nói Đó

Chương 18



Người đàn ông đang đưa lưng về quầy hàng giật mình hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn một lúc, không quá xác định mà nói một câu: “Nghiêm… Nghiêm Đông Kỳ?”

Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt thấy mấy nhân viên cửa hàng đang dùng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn hai người, liền nở một nụ cười khách khí: “Có gì chúng ta sang bên kia nói.” Nói xong chỉ hướng vào một chiếc bàn xa nhất.

“Xin hỏi ông là…?” Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Đông Kỳ không dấu vết đánh giá người đàn ông một phen, sau đó mỉm cười mở miệng.

Người đàn ông nhìn qua có vẻ sốt sắng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại mang theo chút lễ thẳng khí hùng, vì mái tóc trên đầu có vẻ hơi thưa thớt nên nhìn thấy sau gáy đã có một tầng mồ hôi mỏng: “Chào ông chủ Nghiêm, tôi là cha của Hàn Dĩ Nặc.”

Nghiêm Đông Kỳ từ trong miệng hắn nghe được chữ “Hàn” trong lòng đã ‘bộp bộp’ một tiếng, nụ cười trên mặt từ từ hạ xuống.

“Ồh.” Hắn bất động thanh sắc gật gật đầu, cúi đầu nếm một hơi coffe blue moutain.

“Ông chủ Nghiêm là một người thông minh, nói vậy đã biết mục đích tôi đến đây rồi chứ?”

Nghiêm Đông Kỳ cười cười: “Không rõ lắm.”

Người đàn ông rõ ràng có chút gấp: “Tôi đến chính là muốn đem Hàn Dĩ Nặc đi, nó cùng cậu không quen không biết, nhưng cậu lại chăm sóc nó thời gian dài như vậy, tôi rất biết ơn…”

“Vậy tại sao ông không trực tiếp đi tìm Hàn Dĩ Nặc?” Nghiêm Đông Kỳ chẳng muốn vòng vo, có chút thiếu kiên nhẫn cau mày đánh gãy hắn.

Hàn Vĩ sửng sốt một chút.

“Hàn tiên sinh đã có khả năng tìm tới tôi, tất nhiên sẽ có khả năng tìm được Hàn Dĩ Nặc, cần gì phải ở cửa hàng của tôi cắm chốt chứ?” khóe môi của Nghiêm Đông Kỳ lần nữa khều lên, nhưng không có chút ý cười nào.

Người đàn ông ngồi đối diện há miệng vài lần nhưng nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Nghiêm Đông Kỳ là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng ánh mắt của hắn thâm sâu cùng sắc bén, khiến người ta bất giác mà sinh ra căng thẳng. Khuôn mặt được người ta ca ngợi là tinh xảo giờ khắc này tuy mang theo ý cười nhưng từ khi nghe được lý do người này đến đây thì sự lạnh lùng sẽ không ngần ngại mà bộc lộ ra.

Trong lòng Hàn Vĩ lại càng không tự tin, nhưng giờ khắc này cũng chỉ có thể lên giọng áp chế sợ hãi: “Tôi không tìm Tiểu Nặc tất nhiên đều có lý do của tôi, tôi biết năm ấy bỏ đi là không đúng, giờ quay lại hi vọng có thể bù đắp cho nó.”

Nụ cười trên mặt Nghiêm Đông Kỳ khi nghe xong câu này cũng không có biến hóa gì lớn.

Hắn nhìn một chút rồi gật gù, khẽ nở nụ cười rồi đứng lên sửa sang lại áo hơi nhăn nhúm vì tư thế ngồi hơi lệch, nhìn từ trên cao xuống người đàn ông trung niên: “dù sao Hàn Dĩ Nặc cũng sắp mười bảy tuổi, tôi nghĩ hắn cũng đã có thể nhận biết được một số việc. Cuối tuần này tôi sẽ dẫn hắn đến gặp ông, nếu như hắn muốn đi với ông, tất nhiên tôi sẽ không có ý kiến, lại càng không mặt dày mày dạn mà miễn cưỡng giữ hắn lại.”

“Đây là số điện thoại của tôi, chúng ta lúc nào đó sẽ gặp nhau, tạm biệt.” hắn từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp màu đen, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới trước mặt Hàn Vĩ.

Nghiêm Đông Kỳ nói xong liền hướng ra ngoài cửa bước đi tới chưa được mấy bước dường như nghĩ tới cái gì liền quay đầu trở lại, nhìn Hàn Vĩ lễ phép nở nụ cười: “Đúng rồi, tôi đã nói cuối tuần sẽ cùng nhau gặp mặt, như vậy thì ông cũng không có bất cứ lý do gì đến cửa hàng của tôi tìm hiểu thông tin cá nhân của tôi, bằng không tôi sẽ lấy lý do xâm phạm quyền riêng tư mà mời ông đến sở cảnh sát uống trà đấy.”

“Đương nhiên, lấy Hàn tiên sinh học nhiều biết rộng, tất nhiên biết những cửa hàng khác, nếu như ông không muốn bị bảo an lấy… ách… phương pháp không tốt đẹp mời đi, tôi khuyên ông không nên thử nghiệm.” Nghiêm Đông Kỳ từ trong đáy lòng gạt bỏ cái danh xưng cha của Hàn Dĩ Nặc, nói chuyện cũng không có một điểm tình cảm nào. Nói xong cũng không nhìn lại mà đi thẳng ra khỏi quán trà.

Nghiêm Đông Kỳ ngồi vào trong xe hít sâu một hơi, mới phát giác mình tức giận đến hai bàn tay đều trở nên tê dại. cái người cha chết tiệt này, năm ấy khi con hắn còn nhỏ thì vứt đó mặc kệ không quan tâm, hiện tại mới quay về để nối lại tình cha con với nhau, trên đời này làm quái gì có chuyện tốt như vậy.

Sắc mặt hắn âm trầm đến tựa hồ có thể nhỏ ra nước, yên tĩnh một lúc sau mới chậm rãi lấy điện thoại di động, mười mấy giây sau đã kết nối được: “Lý cục, tôi là Nghiêm Đông Kỳ… tôi muốn nhờ cậu tra giúp tôi một người…”

Mấy ngày sau đó, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Hàn Dĩ Nặc, Nghiêm Đông Kỳ kìm nén chuyện này đến muốn hộc máu nội thương, bản thân hắn cũng rất muốn tìm một nhóm người, thấy Hàn Vĩ một lần đánh một lần, tốt nhất hắn biết khó mà lui, cút đi xa xa đừng xuất hiện. Nhưng hắn sợ ông chú này biến thái phát điên trực tiếp tìm Hàn Dĩ Nặc, hắn không đi theo còn tốt, nếu như Hàn Dĩ Nặc cảm thấy cha hắn trở về, đột nhiên cảm thấy con hư quý hơn vàng muốn cùng cha cao chạy xa bay để làm tròn đạo hiếu, như thế chính hắn mới là kẻ ngu ngốc.

Nghiêm Đông Kỳ chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Dĩ Nặc có thể sẽ đi ra khỏi cuộc sống của hắn, trong đầu gần như loạn thành đoàn.

Vào ngày thứ bảy, Nghiêm Đông Kỳ theo thường lệ vẫn đi bốn quán bar kiểm kê hàng hóa, buổi chiều trở lại đi vòng khu chợ mua ít đồ kho, Hàn Dĩ Nặc trong khoảng thời gian này đặc biệt thích ăn mấy món đậu hũ kho ở của tiệm này.

Hắn vừa vào cửa đã thấy Hàn Dĩ Nặc đi tới, liền giơ túi thực phẩm trên tay lên: “Đi, cầm cái mâm tới.”

Nhìn thấy đồ trong túi hai con mắt của Hàn Dĩ Nặc đều phát sáng, thí điên thí điên chạy vào nhà bếp. Nghiêm Đông Kỳ nhìn bóng lưng của hắn mà tâm tình trầm xuống như chuẩn bị ra chiến trường, người ta nuôi chó còn có cảm tình huống chi nuôi một người sống sờ sờ ra đấy, còn là một người con ngoan ngoãn.

_________________

Nhiều lần hắn ngồi ở salong muốn mở miệng nhưng nhìn Hàn chó con một bên xem ti vi một bên gặm cánh gà, mặt đầy vui sướng, hắn cũng không thể nhẫn tâm đem chuyện đang phiền lòng nói ra. Mãi đến khi Hàn Dĩ Nặc đem từng ngón tay liếm qua một lần, hài lòng hít một hơi “Thật ngon” thì Nghiêm Đông Kỳ mới cắn răng mở miệng.

“Dĩ Nặc này, ngày mai em có dự định gì không?” Nghiêm Đông Kỳ mở màn dạo đầu vẫn tính là ôn hòa.

Hàn Dĩ Nặc hiển nhiên bởi vì ăn một đống lớn cánh gà chân gà rất vui vẻ, cười tủm tỉm quay đầu nhìn hắn: “Không có chuyện gì cả, bài tập đều làm gần đủ rồi.”

Hắn dừng một chút sau đó đột nhiên trợn tròn con mắt, trong mắt đều là chờ mong: “Làm sao, muốn ra ngoài chơi?”

Nghiêm Đông Kỳ bị ánh mắt sáng ngời của hắn chiếu qua có chút chói mà dời sang nơi khác, trong lòng cười khổ, còn chơi cái gì đây, so với đi chết thì chết còn khiến người ta dễ chịu hơn.

“Không phải, ngày mai hai chúng ta ra ngoài một chuyến, gặp một người.” hắn cắn cắn môi dưới.

Hàn Dĩ Nặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Đông Kỳ, trong lòng “Lộp bộp” một hồi, chẳng lẽ là gặp con gái? Không phải là chuyện riêng của Nghiêm Đông Kỳ chứ? Nét cười của hắn chậm rãi biến mất: “Được thôi, gặp ai?”

Đau dài không bằng đau ngắn, Nghiêm Đông Kỳ kiên quyết nhẫn tâm: “Cha em.”

“Cái gì?” Hàn Dĩ Nặc rõ ràng nghe rõ, sắc mặt cùng việc lất sách mà lạnh lùng thêm mấy phần, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện mà hỏi một câu.

“Anh biết em nghe rõ, ngày mai chúng ta phải ra ngoài gặp cha em một lúc, ông đến…” Hàn Dĩ Nặc sắc mặt càng ngày càng khó coi, Nghiêm Đông Kỳ nửa câu chưa nói cũng biến mất trong không khí.

Tựa như sau một thế kỷ, Hàn Dĩ Nặc chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút khó khăn: “Ông ấy tới làm gì?”

“Ông ấy hai ngày trước tới tìm anh…” Nghiêm Đông Kỳ cười gượng hai tiếng, cân nhắc một chút: “Nói là muốn đón em trở về, bù đắp cho em những năm tháng sai lầm.”

Hàn Dĩ Nặc mỗi một chữ phát ra tựa như từ kẽ răng mà rít lên: “Ông ta nói vô nghĩa cái gì vậy, nói hưu nói vượn, cha em đã sớm chết, ông ta bệnh thần kinh sao.”

Trong giọng nói lạnh lùng cùng sự thù hận căn bản không phải một thiếu niên mười bảy tuổi nên có.

Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày: “Dĩ Nặc.”

Hàn Dĩ Nặc không nói lời nào.

Nghiêm Đông Kỳ hít một hơi, cảm thấy lúc này nên cho hắn một chút không gian cùng thời gian suy nghĩ, liền đứng lên định rời phòng khách.

Vừa mới nhổm người đứng dậy thì cánh tay đã bị Hàn Dĩ Nặc bắt lấy, thiếu niên nhẹ nhàng cầm lấy tay, sức lực tuy nhỏ nhưng kiên định.

Hệ thống sưởi ấm của ngôi nhà vẫn không dừng, mấy ngày nay khí trời đã bắt đầu nóng, hệ thống sưởi có vẻ dư thừa, hai anh em đều mặc một chiếc áo ngắn tay. Nhưng giờ phút này, bàn tay của Hàn Dĩ Nặc tựa như mới từ hầm băng lấy ra.

Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu nhìn hắn, cậu bé ngước đầu, trong con ngươi đen láy tràn ngập bất lực cùng đau thương.

“Anh hai, anh có phải là không muốn em nữa không?” âm thanh Hàn Dĩ Nặc rất nhẹ, nhẹ đến mức Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy chỉ cần thổi một hơi sẽ bị tan biến.

Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên nghe thấy câu này mà có chút kiềm chế cảm giác muốn khóc.

Hắn một lần nữa ngồi xuống, cầm ngược hai bàn tay lạnh lẽo của Hàn Dĩ Nặc, bàn tay theo vóc dáng đã thay đổi rất nhiều, từ một cậu bé bây giờ đã dần lộ ra lòng bàn tay rộng lớn và ngón tay mạnh mẽ của đàn ông. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy đáy lòng chua xót, yết hầu như bị cái gì ngăn chặn, hắn nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Nặc một hồi lâu rồi mở miệng: “Không có.”

“Anh xưa nay không nghĩ tới không muốn em, trước đây không có, hiện tại không có, sau này lại càng không có.” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bởi vì nói câu này mà hút hút muốn rơi nước mắt, tự dưng cảm thấy bản thân cũng thật ngu ngốc.

“Có thật không?” Hàn Dĩ Nặc hỏi, thanh âm vẫn là rất nhẹ.

Nghiêm Đông Kỳ gật gù, dang rộng hai cánh tay đem Hàn Dĩ Nặc ôm trọn vào trong ***g ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, thanh âm thật thấp: “Đương nhiên là thật, anh mãi mãi cũng không để lại em một mình.”

“Em một chút cũng không muốn đi cùng người đàn ông kia, em không muốn!!” mặt Hàn Dĩ Nặc chôn vào bả vai của Nghiêm Đông Kỳ, không nhìn thấy vẻ mặt nhưng trong âm thanh nhỏ bé có chút run rẩy.

Nghiêm Đông Kỳ trong nháy mắt cảm thấy hối hận khủng khiếp.

Hắn vốn trong lòng tràn đầy vui sướng cho rằng đã mang Hàn Dĩ Nặc thoát ly khỏi cái quỹ đạo khổ cực khó khăn kia, theo hắn vừa múa vừa hát hướng trên cuộc đời thênh thang hạnh phúc. Hơn nữa trong thâm tâm đều đã thõa mãn đến tột cùng, cảm giác bản thân tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian, là người thiện lương vô tư. Nhưng trong giây phút này, hắn lại cảm thấy mình như liếm phân, Hàn Dĩ Nặc thật vất vả mới yên ổn không cần lo sợ mà sống, kết quả mình chỉ nói một câu đã trở thành cục diện náo loạn như thế này.

“Không đi thì không đi, em muốn thế nào đều được.” Nghiêm Đông Kỳ hít sâu một hơi, bản thân cũng không biết làm sao, nhưng trong lòng như nhẹ nhàng được thả lỏng, giơ tay vuốt ve mái tóc của Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc tiếp tục nói: “Ông ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì sau bao nhiêu năm chia cách còn chạy tới quầy rầy cuộc sống của em?”

Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng hít thầm một hơi, Hàn Giai chẳng phải cũng như như vậy sao, sau thời gian sáu, bảy năm xa cách đủ để hắn nói cùng hai chữ “ Hàn Giai” này nửa điểm cũng chẳng liên quan, cô ta chẳng phải đột nhiên xuất hiện rồi quấy rầy cuộc sống của mình sao?

Mà chính xác người ảnh hưởng đến cuộc sống mình, không phải là tên nhóc đang trong giận dỗi ủ trong ***g ngực này sao?

Bởi vậy có thể thấy được, di truyền bản tính này cũng đã rất huyền diệu.

Thế nhưng hắn không hé răng, chỉ vỗ vỗ lưng Hàn Dĩ Nặc: “Có thể là người già sẽ bởi vì lúc còn trẻ đã làm ra chuyện ngu xuẩn nên giờ sám hối. Có lẽ là ông ấy hối hận, cảm thấy có lỗi với em mới đến tìm em bù đắp.”

“Em mới không cần, cha mẹ chị cũng không còn, giờ đột nhiên đâu ra một người cha như thế em mới không thèm!!” lời nói của Hàn Dĩ Nặc có chút kích động, ngay cả thân thể đều run rẩy.

Nghiêm Đông Kỳ đem hắn kéo ra, tay nắm chặt vai nhìn thẳng vào mắt ôn hòa mở miệng: “Dĩ Nặc, em thấy ông ấy không quan trọng thì ông ta sẽ không quan trọng, chỉ cần em đồng ý, không ai có thể thay đổi cuộc sống bây giờ của em, hiểu không?”

Thiếu niên tuy rằng trong đôi mắt không có nước mắt, thế nhưng viền mắt đã bắt đầu hồng hồng.

Nghiêm Đông Kỳ bật cười: “Tiểu tử ngốc, mới gặp chút chuyện đã gánh không được, trước còn nói chính mình đã mười bảy tuổi, muốn chịu trách nhiệm pháp luật rồi đấy, quay đầu lại làm tổ trong ***g ngực anh mà khóc, mấy cô gái bé bỏng yêu thích em có biết không?”

miệng Hàn Dĩ Nặc mếu máo, có chút không phục: “Ai khóc?”

“Không ai khóc…” Nghiêm Đông Kỳ đứng lên xoa xoa đầu của hắn: “Đã trễ thế này, tắm rửa ngủ đi.”

Hắn nói xong câu đó chuẩn bị nhấc chân đi lại bị Hàn Dĩ Nặc kéo lại. Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ, bởi vì hắn từ vừa nãy đứng lên là muốn đi nhà vệ sinh, kết quả vẫn bị đứa nhỏ này bám vào.

Thế phong nhật hạ, thậm chí ngay cả đi nhà vệ sinh đều lao lực như thế.

(Thế phong: thói đời. Nhật hạ: đồi bại, càng ngày càng tệ)

“Lại thế nào nữa?” Hắn cúi đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc nháy mắt mấy cái: “Anh hai, đêm nay em muốn ngủ phòng anh.”

“Được…” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Đừng nói ngủ trong phòng anh, em muốn ngủ trên đầu anh, anh cũng không nói một chữ, được chưa? Cho anh trai em đi nhà vệ sinh đi bảo bối, nếu không tối nay em sẽ phải ôm một thi thể đấy.”

Hàn Dĩ Nặc xấu hổ buông lỏng tay.

_________________

Lúc ngủ Hàn Dĩ Nặc luôn xoay người sang bên này dính lên, may mắn hai người còn đắp hai chăn, Hàn Dĩ Nặc so với trước đã to lớn trưởng thành hơn rất nhiều, giờ cứ ôm như vậy khiến Nghiêm Đông Kỳ thật muốn điên rồi.

Hàn Dĩ Nặc nằm dài trên giường vẫn không hề nói một câu, nhưng Nghiêm Đông Kỳ biết hắn vẫn chưa ngủ.

Hắn đột nhiên nhớ tới ngày thứ nhất Hàn Dĩ Nặc vào nhà, buổi tối vẫn cùng hắn ngủ chung như thế này, đột nhiên bản thân thấy thời gian trôi qua thật mẹ nó nhanh.

Hàn Dĩ Nặc lúc không có cảm giác an toàn, khi mệt mỏi, sợ sệt, kinh hoảng đều theo thói quen tìm Nghiêm Đông Kỳ, cứ thế hắn khiến Nghiêm Đông Kỳ có cảm giác muốn che chở cùng với chút thỏa mãn.

Hàn Dĩ Nặc đột nhiên trở mình nằm thẳng, sau đó trầm thấp phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

Trong đêm đen không khí có vẻ đặc biệt ngột ngạt.

Nghiêm Đông Kỳ nghe được trong lòng như bị kéo căng, chính mình cũng hít một hơi rồi giơ tay đặt trên bụng Hàn Dĩ Nặc, nhẹ nhàng võ nhẹ.

Hắn có thể cảm giác được thân thể đang căng chặt của Hàn Dĩ Nặc theo hắn động tác của hắn dần thanh tĩnh lại.

Suốt đêm không nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.